Chương : Sẽ không đối xử tệ với cô
Con người đều có xu hướng chỉ biết ức hiếp kẻ yếu. Lâm Thùy Ngọc sợ hãi nhìn đôi mắt khát máu của cô, khí thế cũng trở nên yếu ớt: “Cô đừng có mà ăn nói bậy bạ, chuyện này nếu không có chứng cứ thì những gì cô vừa nói chỉ là lời gièm pha”
“Nếu có bằng chứng, tôi chắc chắn sẽ bắt cô phải trả giá” Cô nằm chặt tay, móng tay đã được cắt tỉa cẩn thận cảm sâu vào lòng bàn tay.
Lâm Thùy Ngọc lấy tay che mặt, im lặng không lên tiếng Cô ta suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Đừng nói là không có bằng chứng, cho dù có bằng chứng cho thấy Niệm Sơ thật sự bóp cổ con trai cô, thì Lâm Quân cũng sẽ không làm gì cậu ta cá, cô có tin không?”
Từng chữ trong lời Lâm Thùy Ngọc tàn nhắn đâm vào trái tìm cô: “Đúng là đứa con trai mà cô sinh ra là con của Lâm Quân. Nhưng đừng quên räng Niệm Sơ cũng là con trai của anh ấy. Cô chỉ là một người thay thế cho em gái của có, đứa con của cô được sinh ra cũng chỉ dùng để kéo dài sự sống cho Niệm Sơ. Cô lấy tư cách gì mà đòi hỏi?”
Lâm Thùy Ngọc biết Lâm Quân đang bảo vệ Lê Nhật Linh. Chỉ cần Lê Nhật Linh còn là vợ của anh ấy, cô ta không thể cùng Lê Nhật Linh tranh giành. Nhưng cô ta càng muốn Lê Nhật Linh không yên lòng!
“Lê Nhật Linh, cô tự biết thân biết phận đi, cho dù cô có quan tâm Lâm Quân đến mấy thì anh ấy cũng sẽ không để ý cô đâu. Chẳng lẽ cô nghĩ răng Lâm Quân thật sự không biết cái gì phải không? Cô có thể hoài nghỉ Lâm Niệm Sơ, anh ấy tất nhiên sẽ không biết ít hơn cô, nhưng Lâm.
Quân lại không làm gì cả..hơn nữa còn che giấu chuyện đó. Điều này có nghĩa là gì, cô không hiểu sao? Cô chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi, dĩ nhiên đứa trẻ mới là điều quan trọng nhất”
Lâm Thùy Ngọc nói: “Đừng ảo tưởng nữa Lê Nhật Linh. Cô chẳng qua chỉ là con chim hoàng yến bị Lâm Quân nuôi nhốt trong lồng, chỉ là phụ kiện của anh ấy, cô sẽ không bao giờ có tự do và lòng tự tôn đâu”
Lê Nhật Linh nắm chặt tay và tát vào mặt Lâm Thùy Ngọc một cái nữa.
Khóe miệng Lâm Thùy Ngọc chảy máu, nhưng trong mắt cô ta lại hiện rõ vẻ đắc ý.
Lê Nhật Linh nhìn cô ta chäm chằm: “Hoàng Ánh đang ở đâu?”
“Sao cô không gọi mẹ nữa?”
Lê Nhật Linh không muốn nói nhiều với cô ta, giơ tay ra hiệu muốn dạy cho cô ta một bài học.
Lâm Thùy Ngọc rụt cổ lại theo bản năng; sẽ đưa cô đến đó.”
Lê Nhật Linh nắm chặt tay, dao động trong ánh mắt dịu đi một chút. Cô hết lần này đến lần khác tự nói với mình, Lê Nhật Linh, những điều này bản thân đã sớm biết, không thể lại bị Lâm Thùy Ngọc làm cho hỗn loạn, đừng quên mục đích của mình là gì.
Hoàng Ánh cùng cha Lâm cãi nhau một trận không có kết quả.
Cha Lâm vừa rời đi, bà ấy liền nhìn thấy Lâm Thùy Ngọc với khuôn mặt sưng đỏ dẫn Lê Nhật Linh đi tới Hoàng Ánh ban đầu vốn đã bực bội trong lòng, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lê Nhật Linh, bà lại càng không vui: “Cô đến làm gï?”
“Một năm trước, ở nhà hàng Trĩ Vị, bà đã hỏi tôi rằng tôi có muốn ly hôn không, bà còn nhớ không?”
“Không phải cô không muốn sao?” Hoàng Ánh vẫn ngồi yên trên bãi cỏ trêu chọc cháu trai, không hề ngẩng đầu lên Bà ước rằng Lê Nhật Linh chia tay với con trai bà, nếu không có Lê Nhật Linh thì không biết có bao nhiêu người phụ nữ nguyện ý làm mẹ kế cháu trai bà Không có Lê Nhật Linh, già trẻ trong nhà cũng không cãi nhau với bà.
Cô ta hiện tại được con trai bảo vệ rất tốt, bây giờ lại nói với mình những điều này, trong lòng Hoàng Ánh càng thêm khó chịu: “Cô đến đây để ra oai với tôi sao?”
Mà Lê Nhật Linh trong lòng nguội lạnh nói ba chữ: “Tôi đồng ý”
Hoàng Ánh sửng s “Tôi đồng ý ly hôn” Cuối cùng thì cũng phải ly hôn.
‘Cô vừa nói cái gì?”
Cô biết rõ vì sao con trai mình chết, thậm chí biết kẻ sát nhân là ai, nhưng bây giờ cô lại không thể trả thù cho con.
Có lẽ trong cuộc đời không còn điều gì đau khổ hơn chuyện này.