Chương : Đừng ly hôn
Lưu Ly dán trong ngực anh nghe vậy nở nụ cười ngại ngùng.
Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay cô ta chắc nên cảm ơn Lê Nhật Linh, cô ta đeo bám Lâm Quân nhiều năm như thế nhưng anh chưa bao giờ chạm vào người cô ta. Cô ta cũng không phải chưa từng quyến rũ Lâm Quân, cô ta gần như đã dùng hết mọi cách nhưng lúc nào anh cũng vờ như không thấy. Cô ta không tin Lâm Quân không rung động với mình, nếu không thì sao anh biết tình cảm của cô ta rồi nhưng vẫn còn cho cô ta ở bên cạnh.
Nếu đêm nay Lâm Quân để cô ở lại đây, vậy cũng không uống công cô chịu đựng sự châm chọc của Lê Nhật Linh.
Ngoài miệng Lâm Quân nói vậy nhưng vẫn đứng yên ở đó không di chuyển, anh chỉ nhìn Lê Nhật Linh bằng ánh mắt sâu xa.
Lê Nhật Linh hơi mím mồi, sắc mặt cô thay đổi liên tục.
Anh đã không biết xấu hổ đến mức này rồi sao?
Vậy mà anh nói thằng toẹt những chuyện như thế này với cô, chẳng lẽ cô phải mặt dày hơn cả anh thì mới có cơ hội nói chuyện với anh?
Tay của Lưu Ly mò vào thăm dò trong cổ áo tắm của anh, cả người sắp dính luôn vào người anh, cô ta liếc Lê Nhật Linh với ánh mắt xem thường, mở miệng nũng nịu: “Anh Quân, chúng mình vào phòng đi.”
Lâm Quân thấy cô im lặng không nói câu nào, anh cười lạnh một tiếng rồi ôm lưng Lưu Ly.
Lưu Ly được anh chủ động ôm lấy thì cực kỳ vui vẻ.
Hai người vào phòng, từ từ khép cửa phòng lại, dáng người cao lớn của anh mờ dần qua khe cửa.
Lê Nhật Linh nắm chặt nắm tay, vứt bỏ lòng tự tôn của mình, ngay khi cửa chuẩn bị khép lại, cô vội vàng hét lớn: “Cầu xin anh, Lâm Quân. Anh đừng dừng đầu tư vào công ty Lê Gia, cũng đừng ly hôn.”
Lâm Quân vẫn đưa lưng về phía cô, giọng nói anh nhẹ nhàng: “Cô nói ly là ly, không ly là không ly sao?”
Cô cắn chặt môi mình, trong quan hệ giữa người với người thì phải biết co được giãn được, Lê Nhật Linh nhỏ giọng khép nép: “Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, cầu xin anh đừng ngừng đầu tư vào công ty Lê Gia, cũng đừng ly hôn.”
Thấy giọng nói van năn của cô, trong lòng Lâm Quân cũng thoải mái hơn nhiều, buông Lưu Ly ra, xoay người đi về phía cô: “Thái độ nhận sai của cô cũng không tồi, chỉ có điều còn thiếu một chút lực nữa thôi.”
Thiếu, thiếu lực gì?
Lê Nhật Linh hơi không hiểu, nếu thiếu một chút lực thì, không lẽ ý anh là phải đấm bóp cho anh.
Lâm Quân nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, cười với giọng trầm thấp: “Sau khi ly hôn, tôi không còn quan hệ gì với nhà họ Lê nữa nên tất nhiên cũng không có nghĩa vụ giúp đỡ cho nhà họ Lê. Nhưng nếu như không ly hôn thì, cũng không phải không giúp được…”
“Anh muốn gì?”
“Vậy thì cô nhìn lại mình thử xem cô có gì? Quân Lâm nhếch môi cười, đáy mắt anh lóe lên một tia cười nhạt: “Cô bảo ly hôn, tôi đồng ý với cô. Bây giờ cô nói cô không muốn ly hôn, tôi cho cô cơ hội. Nhưng cô cũng phải làm gì cho tôi thấy quyết tâm không muốn ly hôn của cô chứ.”
Nghĩ đến Hạ Huy Thần, giọng của Lâm Quân dần lạnh lẽo: “Nếu không thì lúc nào cô cũng lấy danh phận bà Lâm liếc mắt đưa tình với người tình cũ của cô, cắm một cái sừng trên đầu tôi là không được đâu nhỉ.”
Lê Nhật Linh hít sâu một hơi, nhịn không mắng anh một tiếng bệnh thần kinh.
Người phụ nữ của anh còn đứng cạnh kia, sao anh còn dám nghỉ ngờ mình có người tình bên ngoài chứ?
Lâm Quân muốn gì trong lòng cô biết rất rõ, cô run rầy nắm tay anh đặt lên ngực mình: “Tôi sẽ cho anh hết tất cả, tôi cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Động tác của cô vẫn chưa khiến anh hài lòng: “Cô ngủ với Hạ Huy Thần chưa?”
Mặt cô đỏ lên, lắc đầu nguầy nguậy: “Chưa, ngoài anh ra chưa có ai chạm vào tôi cả.” Cô không có kỳ động dục, cũng chẳng phải loại phụ nữ thiếu đàn ông là không thề sống, sao có thể gặp người đàn ông nào là ngủ với họ được.
Cô chỉ vội vàng giải thích một câu thế thôi nhưng Lâm Quân nghe xong thì vô cùng vui vẻ.
Thấy tình huống trước mắt hơi sai sai, Lưu Ly vội vàng xáp tới ôm lấy lưng Lâm Quân từ phía sau: “Quân, em còn ở đây mà…