Chương : Chưa bao giờ ly hôn
“Tôi có một vấn đề muốn thay mặt các cô gái ở đây hỏi, bây giờ tổng giám đốc Trần đang độc thân sao? Xin hỏi có để ý đến những cô gái độc.
thân đã ly hôn hoặc mang thai trước khi lập gia đình không?” Sự ám chỉ trong lời nói này đã quá rõ ràng.
Tính tình cậu ta khá tốt, cũng không tức giận mà chỉ nói: “Chỉ cần có tình cảm thì cho dù lớn hơn tuổi mấy tuổi, tôi cũng không ngại đâu”
Mọi người thầm cảm thán, đây là Trần Hi Tuấn ám chỉ gì đó sao?
Mọi người đều biết Lê Nhật Linh lớn hơn Trần Hi Tuấn hai tuổi, cũng đã có con.
Lời nói của Trần Hi Tuấn đã gây nên một trận náo động không nhỏ, ánh mắt mọi người lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, càng tỏ vẻ nhiều chuyện hơn.
Trần Hi Tuấn nói: “Là tôi có cảm tình với cô ấy, vẫn luôn theo đuổi mà thôi.”
Lê Nhật Linh không ngờ sẽ khiến Trần Hi Tuấn tủi thân như vậy, bồng nhiên cô đứng lên: “Trần Hi Tuấn, không cần như vậy. Nếu như em đã đưa ra quyết định thì chưa từng nghĩ đến việc sẽ hối hận”
Ở bên cạnh cậu ta cũng không phải là chuyện gì mờ ám.
Trần Hi Tuấn nói như vậy là muốn giúp cô nhưng mà lại khiến cậu ta chịu thiệt thời.
Lê Nhật Linh nhìn chäm chăm vào ánh mất cậu ta, khẽ cười nói: “Trần Hi Tuấn, cảm ơn anh”
Trần Hi Tuấn mím môi, trịnh trọng nói: “Vậy công bố nhé?”
Nếu như lúc này nói bọn họ đã ở bên nhau thì không còn cơ hội hối hận nữa.
Cô gật đầu, vẻ mặt hiện lên chút dịu dàng: “Có thể”
Trần Hi Tuấn nở một nụ cười giống như đứa trẻ, anh cầm lấy micro trên bàn lên, đáng tiếc còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì lối vào hội trường lại sôi động hẳn lên Lâm Quân đang chậm rãi tiến đến gần, sắc mặt anh cũng vô cùng bình tĩnh trông cứ như sóng yên biển lặng không hề có một chút gợn sóng. Thế nhưng Lê Nhật Linh lại biết đây là điềm báo trước khi anh sắp nổi giận.
Kể từ ngày sau khi rời khỏi Phong Linh Đài cô đưa theo đứa bé bỏ chạy thì chưa từng trở càng không nghĩ đến sẽ có bất cứ liên hệ gì với anh.
Đây là anh đang đến tìm cô để tính sổ.
Lê Nhật Linh đứng lên: “Trần Hi Tuấn, anh ở đây tiếp tục buổi họp báo đi, em ra ngoài kéo Lâm Quân đi trước”
Buổi họp báo của ZO không thể bị Lâm Quân làm hỏng được.
Trần Hi Tuấn muốn đưa tay bắt lấy cánh tay Lê Nhật Linh, thế nhưng đáng tiếc lại không kịp.
Không đợi Lê Nhật Linh đi ra hội trường, Lâm Quân đã trực tiếp kéo tay cô.
Anh hơi dùng sức, kéo cô xuống trước mặt mình, ánh mắt tối sầm xuống: “Cho đến bây giờ mà em còn muốn chạy sao? Chạy ba năm còn chưa đủ đúng không?”
Lê Nhật Linh siết tay thành nằm đấm: “Buông tay đi, có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói”
“Không muốn nói chuyện ở đây là sợ quấy rây đến buổi họp báo của Trần Hi Tuấn hả?” Lâm Quân cười cười: “Thật không khéo rồi, anh đến đây chính là muốn mượn buổi họp báo này của Trần Hi Tuấn nói mấy câu.”
“Lâm Quân, anh đừng có quá đáng. Tôi không thiếu nợ gì anh cả, Trần Hi Tuấn càng không có.”
Cô cắn răng nghiến lợi nói.
Mọi người nhìn thấy Lê Nhật Linh và Lâm Quân lôi kéo nhau ở một bên, hành động có vẻ khá thân mật, vì thế lại đưa ra nghỉ vấn lúc ban đầu: “Cô tên là Lê Nhật Linh, là vợ trước của tổng giám đốc Lâm phải không?”
Lê Nhật Linh muốn nói không phải nhưng hiển nhiên không ai tin lời cô nói cả.
Lâm Quân nhàn nhạt nhìn người ký giả đưa ra nghi vấn kia, bỗng nhiên vẫy tay về phía cô ta Người ký giả kia thấp thỏm tiến lên Ánh mắt anh hơi tối xuống: “Ai nói với cô rằng cô ấy là vợ trước của tôi?”
“Chẳng, chẳng lẽ… không phải sao?” Hơi thở của Lâm Quân quá áp bức người khác, lúc người ký giả nói chuyện cũng không hề có sức.
Chẳng lẽ thật sự là nhận nhầm người sao?
Hội trường vô cùng yên tĩnh.
Lúc này, Lâm Quân chợt kéo Lê Nhật Linh lại sát ngực mình rồi nói với mọi người: “Nhân dịp buổi họp báo của ZO, tôi đến đây chủ yếu để bày †ỏ sự cảm ơn”
Trần Hi Tuấn nhìn chăm chăm vào Lâm Quân, trong lòng có một loại dự cảm xấu.
Đúng như dự đoán, Lâm Quân chậm rãi nhướng mắt lên, vẻ mặt hời hợt nhưng nói năng lại rất có khí phách: “Cảm ơn mấy năm qua cậu Trần đã chăm sóc vợ và con gái của tôi”