Chương : Đi cùng cô.
Sau này, cô còn phải gánh vác trách nhiệm của “bà Lâm” lên vai, tức là sẽ phải phụ trách việc ăn uống thưởng ngày của anh từng li từng tí như một bảo mẫu…
Mặc dù không phải làm việc nhà, nhưng có làm chút việc vặt trong nhà thì cũng không sao. Có điều, ý của Lâm Quân lại là sau này ngoại trừ việc phải gánh lấy hư danh của bà Lâm thì cô còn phải ở chung với anh, mỗi ngày đều phải đối mặt với tính khí thất thưởng của anh. Vậy là khoảng thời gian tự do trước đây đã một đi không trở lại.
Chuyện này có nghĩa là, không được rút lui, không được ly hôn.
Sau khi Lâm Quân nói xong thì xoay người đi ra khỏi phòng tắm, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng truyền vào tai của Lê Nhật Linh, chỉ còn một mình cô đứng trong bồn tắm hình tròn, ngần ngơ nhìn nước trong bồn sóng sánh.
Đêm hôm đó, thật sự là cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí để phát sinh quan hệ với Lâm Quân.
Nhưng không ngờ rằng Lâm Quân lại không làm gì cô cả.
Nội tâm của cô cứ suy nghĩ về việc đó, làm cô gặp ác mộng cả đêm.
Trong mơ, có một đôi cánh tay vô hình mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể của cô, khiến cô hít thở không được. Cô điên cuồng chạy giữa cánh đồng hoang vu để trốn thoát khỏi sự trói buộc kia, cô muốn được tự do…
Cô bất chấp tính mạng mà dốc sức chạy về phía trước, vốn tưởng rằng mình sẽ thuận lợi chạy thoát, ai ngờ đột nhiên Lâm Quân đứng chắn trước mặt cô, lạnh lùng ra lệnh cô cởi hết quần áo.
Đột nhiên cô giật mình, mở mắt.
Điều bất ngờ là sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua màn cửa tràn vào phòng.
Ác mộng đã thành hiện thực.
Ánh mắt của cô trở nên mông lung, vô cùng hấp dẫn. Thế là, thân thể của Lâm Quân bắt đầu có phản ứng, cánh tay đang ôm lấy hông của cô cũng bắt đầu tùy ý sờ loạn, anh muốn cảm nhận từng tấc da thịt trên người của cô.
Trong ánh ban mai ấm áp, Lê Nhật Linh nửa mê nửa tỉnh lại bị anh đè lên, bắt đầu mạnh mẽ hành động.
Giống như là muốn bù đắp lại cả ba năm cô thiếu nợ anh, lại giống như là muốn dùng hình thức này để trừng phạt vì trước kia cô không nghe lời, tóm lại là Lê Nhật Linh – người đã ngủ đủ và chuẩn bị rời giường lại bị Lâm Quân lăn qua lăn lại đến nỗi không thể đứng dậy được, cứ thế, cô ngủ thẳng đến buổi chiều.
Khi bụng kêu ùng ục, cô mới lết thân thể đau nhức đi thay quần áo.
Chỗ nằm bên cạnh đã trống không nhưng nhìn nếp nhăn trên ga giường thì sẽ nhận ra có người vừa mới nằm ở đây, còn bây giờ thì không thấy bóng dáng của kẻ đầu xỏ Lâm Quân đâu.
Lê Nhật Linh bước vào phòng vệ sinh, cô nhìn tấm gương trước bồn rửa mặt, không ngạc nhiên khi nhìn thấy hai dấu hôn đậm rõ trên cổ của mình.
Tên Lâm Quân này đúng là đồ cầm thú mà…
Tối hôm qua ở trong phòng tắm, cô còn cảm thấy may mắn khi anh không chạm vào mình, còn nghĩ là anh vẫn còn tính người, không ngờ rằng chẳng mấy chốc anh lại hành hạ cô gấp đôi.
Lê lết toàn thân như muốn nhữn ra đi đến phòng bếp tìm thức ăn, tìm tòi một lúc lâu cũng không thấy thứ gì. Phòng bếp của Lâm Quân chỉ để trang trí thôi sao? Không có đồ ăn, không có gia vị…
Cô trở về phòng cầm túi sách của mình chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn, bỗng một giọng nam âm trầm truyền đến từ sau lưng cô: “Ngủ xong lại đi, hóa ra cô chỉ xem lời nói hôm qua của tôi như gió thoảng bên thôi tai sao?”
Lê Nhật Linh quay đầu lại, trông thấy Lâm Quân đứng trước cửa phòng làm việc, sắc mặt của anh rất khó coi. Anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám tro, mái tóc bồng bềnh mềm mại, nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Cô xốc lại tinh thần, đung đưa túi xách trước mặt anh: “Tôi không quên, cũng sẽ luôn ghi nhớ. Nhưng mà, tôi đói bụng nên muốn ra ngoài ăn chút gì đó.”
Cô nào dám không nghe lời anh, anh mà không vui một chút thì lại thi hành án tử với công ty Lê Gia, cô chắc chắn sẽ gánh vác tốt cái danh bà Lâm này, chăm sóc những việc sinh hoạt thường ngày của anh, dỗ anh vui vẻ, dỗ cả nhà anh đều vui vẻ.
Lúc này sắc mặt của Lâm Quân mới hòa hoãn hơn: “Nhớ là tốt rồi.”
Không ngờ rằng hôm nay Lâm Quân lại không đi đến công ty Lê Nhật Linh dịu dàng lấy lòng anh: “Tôi ra ngoài mua đồ ăn, anh muốn ăn cái gì, có cần tôi giúp anh mua một phần đem về không?”
“Không cần, tôi đi ra ngoài với cô.”