Lê Nhật Linh dường như nhìn thấu cảm xúc của Lâm Quân, đi tới trước mặt anh, hỏi anh: “Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có gì, anh gọi một cuộc điện thoại, công ty gọi tới” Lâm Quân nói xong liền đi đến bên cạnh nghe điện thoại, Lê Nhật Linh và mấy đứa nhỏ cùng kiên nhắn chờ, không biết anh nói Ì tôi sẽ quay lại sớm”
Lâm Quân vừa đi về phía Lê Nhật Linh vừa cúp điện thoại “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra thế?”
Lâm Quân gật đầu, ánh mắt có chút áy náy và bất đắc dĩ: “Ừ, trợ lý Lưu gọi điện thoại nói công ty có chút chuyện, anh nhất định phải về một chuyến. Có thế anh không đi ăn cùng mọi người được”
Lê Nhật Linh không phải là người vô lý, hơn nữa mấy ngày nay Lâm Quân đã đi cùng cô đủ nhiều rồi, chuyện của công ty là chuyện lớn, việc ăn cơm để sau cũng được, bọn họ còn nhiều thời gian không phải sao?
Cô lại an ủi Lâm Quân: “Không sao đâu, anh đi đi, chuyện bọn nhỏ cứ giao cho em”
Lâm Quân gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn lũ trẻ và bóp mặt Hạ Ly: “Cha xin lỗi, công ty cha có chút chuyện. Mẹ sẽ cùng đi ăn với các con có được không, lần sau, lần sau cha sẽ đi cùng các con”
Bọn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, vẫy vẫy tay với Lâm Quân: “Cha đi đường cẩn thận”
Lâm Quân gật đầu rời đi, Lê Nhật Linh nhìn ánh mắt bọn trẻ vẫn nhìn theo Lâm Quân, như thế không muốn anh đi.
“Đi thôi, đã như vậy, hôm nay chỉ có mẹ đưa các con đi”
Bọn trẻ gật đầu lia lịa, nhưng chúng đã mất đi sự hưng phấn ban nấy, cứ tưởng rằng có thể đi KFC với cha và mẹ. Chúng chưa bao giờ đi cùng cha và mẹ May mắn thay, nơi này không xa KFC, một lúc sau họ đã đến.
Lê Nhật Linh vừa định đi vào, đột nhiên bị gọi lại: “Lê Nhật Linh”
Lê Nhật Linh quay đầu lại rồi nhíu mày, ở đây lại gặp người mà cô không muốn gặp nhất, Phan Kiều Như.
“Tại sao tôi lại gặp cô ở đây? Tôi vẫn muối tìm cô và anh Lâm. Dì Hoàng đã năm viện nhiều ngày như vậy mà hai người không đến thăm một chút”
Giọng Phan Kiều Như uốn éo, Lê Nhật Linh nghe mà cả người khó chịu Nhưng Lê Nhật Linh không muốn để ý đến cô a, cho dù ban đầu Phan Kiều Như ở bên cạnh Lâm Quân với thân phận gì, nhưng Lâm Quân đã nói với cô rằng không có chuyện gì xảy ra với họ, thì cô tin Lâm Quân.
Lê Nhật Linh mặt lạnh nói: “Chúng tôi hiện tại không có thời gian lãng phí với cô. Bọn nhỏ phải đi ăn bây giờ”
“Ăn cái gì?”
Phan Kiều Như cúi đầu nhìn Hòa Phong: “Các con muốn ăn gì? Dì đưa con và em Chí Linh đi nhé, được không? Không phải các con thích nhất là gà rán sao?”
“Mẹ không cho ăn gà rán” Hạ Ly ngắt lời Phan Kiều Như kinh ngạc nhìn Lê Nhật Linh, Lâm Quân không có ở đây mà cô ấy cũng không sợ cô. Mỗi người phụ nữ đều có hai mặt, một là đối mặt với người cùng giới, hai là đối mặt với đàn ông, Phan Kiều Như quả thực là phát huy điểm này nhuần nhuyễn.
“Mẹ con không cho ăn gà rán thì dì đưa con đến đó, được không?” Phan Kiều Như cười nói với bọn trẻ, dáng vẻ vô hại với người và động vật, khiến Lê Nhật Linh càng thêm khó chịu.
Ai ngờ Hòa Phong và Chí Linh lắc đầu kiên quyết: “Chúng con không ăn gà rán, chúng con nghe lời mẹ”
Lê Nhật Linh không khỏi nhìn hai đứa nhỏ, vừa rồi còn tranh cãi ầmï, bây giờ vì bảo vệ mình mà ngay cả món gà rán yêu thích cũng không cần.
Sự hận thù trong mắt Phan Kiều Như lóe lên, vẻ mặt dữ tợn, tuy rằng nhanh chóng trở lại như cũ, nhưng vấn bị Lâm Chí Linh phát hiện, cậu bé sợ hãi lùi lại “Phan Kiều Như, tôi không biết cô đến với Lâm Quân với mục đích gì nhưng cô không nên nghĩ tới việc đánh chủ ý lên nhà chúng tôi”
Hôm nay Lê Nhật Linh cũng bất ngờ mạnh mẽ, có lẽ là bởi vì chỉ có cô và các con ở đây, xuất phá từ thiên tính của một người phụ nữ, cô theo bản năng muốn bảo vệ mấy đứa trẻ.