Chương
Nhưng khi anh bơi đến chó Lê Nhật Linh thì đã không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, chỉ có một cái phao bơi đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
“Nhật Linh, Lê Nhật Linh”
Lâm Quân ở trên mặt biển hét lên, nhưng không nghe được bất kỳ hồi đáp nào.
“Lâm Quân, Lâm Quân, Nhật Linh” giọng nói của Hà Dĩ Phong như có như không truyền từ mặt biển đến.
Tuy sức lực của Lâm Quân đã dần cạn kiệt, nhưng khi nhìn thấy người ở dưới, cũng không biết lấy sức ở đâu ra, để anh lao xuống dưới.
“Người ở đâu?” Không biết ai nói một câu Hà Dĩ Phong trên thuyền nhìn thấy Lâm Quân.
“Bùm” Một tiếng, anh ta nhanh chóng nhảy xuống biển, vừa rồi anh nhân lúc Lâm Quân nhảy xuống cứu Lê Nhật Linh thì đi kiếm một chiếc thuyền, nếu không cho dù là ai cũng khó có thế cứu hai người này lên.
“Cứu cô ấy trước”
Lâm Quân đẩy Lê Nhật Linh vào lòng Hà Dĩ Phong “Vậy cậu thì sao?” Hà Dĩ Phong vô thức hỏi, nhưng động tác trên ta vẫn không dừng lại.
“Tôi còn chịu được” Lâm Quân gật đầu với Lê Nhật Linh, thậm chí đến nói cũng phải dùng sức lực lới Hà Dĩ Phong kéo Lê Nhật Linh lên thuyền.
Lâm Quân thấy Lê Nhật Linh được đưa lên, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nhẹ nhốm.
Nhưng cơ thể của anh lại chìm xuống.
“Lâm Quân.”
Cuối cùng anh nghe thấy giọng nói mơ hồ của Hà Dĩ Phong, rồi mất đi ý thức.
Khi Lâm Quân tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau, Hà Dĩ Phong thấy anh tỉnh lại thì kích động muốn nhảy lên.
“Lâm Quân, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi”
“Đây là đâu?” Anh không có sắc mặt gì ho khan vài tiếng, nhìn xung quanh, mùi thuốc khử trùng khó chịu xộc vào mũi.
“Bệnh viện” Hà Dĩ Phong vội vàng trả lời, đưa một cốc nước cho Lâm Quân.
“Bệnh viện? Tôi chưa chết sao?”
“Đại ca, cậu nói lung tung cái gì vậy, sao cậu có thể chết chứ”
“Cô ấy đâu? Cô ấy thế nào rồi?”
Đột nhiên Lâm Quân nhớ ra cái gì đó, giấy dụa ngồi lên.
“Đại ca, cậu đừng kích động, Nhật Linh không sao, cô ấy đang năm phòng bên cạnh, chỉ là bị sặc nước, lại không khỏe bằng cậu, bây giờ vẫn còn đang hôn mê. Không xảy ra việc gì thì chắc cô ấy sắp tỉnh lại rồi đấy”
“Không được, tôi phải đi xem cô ấy”
“Thể lực của cậu bị kiệt quệ, tình trạng thân thế bây giờ cũng không tốt. Cậu yên tâm, có tôi chăm sóc Nhật Linh rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi”
Hà Dĩ Phong nhíu mày, ngăn Lâm Quân lại, anh ta biết anh lo lắng cho Lê Nhật Linh, có điều anh mới tỉnh lại, tình trạng thân thể không được tốt lắm.
“Không được, tôi nhất định phải nhìn thấy cô ấy thì mới yên tâm”
Lâm Quân đẩy Hà Dĩ Phong ra, loạng choạng lao ra ngoài.