Chương
“Vậy cậu có thể tỉnh táo hơn một chút không?” Hà Dĩ Phong bị Lâm Quân làm cho tức giận, còn tưởng là anh suy nghĩ mất cả một buổi đêm thì sẽ nghĩ ra biện pháp gì đó, ai ngờ lại còn dám làm cho mọi chuyện vỡ lở ra.
Suy nghĩ này của Lâm Quân quá nguy hiểm.
“Tôi rất tỉnh táo, nhưng mà Dĩ Phong, cậu không hiếu được cảm giác của tôi. Tôi vừa nghĩ đến chuyện Nhật Linh đang ở trong tay người khác là đã muốn nổi điên rồi!”
“Tôi biết! nhưng mà bây giờ cậu không hề có lý trí gì cả, tôi sẽ không để cho cậu làm như vậy đâu!” Hà Dĩ Phong lắc đầu ngăn cản Lâm Quân, nhất định là đêm qua Lâm Quân ngủ không ngon, cho nên bây giờ không được tỉnh táo.
“Tôi đã nghĩ kĩ rồi, thay vì ngồi ở đây chờ chết, không bằng thử mạo hiểm một chút”
“Mẹ nó ai bảo cậu là chúng ta ngồi đây chờ chết! Chúng ta đang nghĩ biện pháp tốt nhất thôi!”
“Cậu nghĩ cả một đêm rồi, có nghĩ ra cái gì không?” Lâm Quân nhìn Hà Dĩ Phong, giọng điệu đáng sợ, khiến cho người ta không biết nên phản bác thế nào.
Hà Dĩ Phong không tức giận, nhíu mày nhìn Lâm Quân, anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Quân ngay lúc này, nhưng mà đúng là anh ta cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì cả “Cậu thật sự muốn làm như vậy sao?”
“Đúng vậy”
“Không hối hận?”
“Không hối “Cũng không sợ Nhật Linh xảy ra chuyện gì?”
“Bây giờ tôi ngồi đây cũng chắng có tác dụng gì, còn không bảng liều một lần. Tôi sẽ không để cô ấy gặp chuyện không may, nhất định là thế”
Lâm Quân mím môi, gẵn từng chữ nói.
“Thế thì làm đi, nghĩ kĩ là được” Nếu như chuyện này thật sự là do người đó làm thì sao?
Hà Dĩ Phong hạ quyết tâm, dù sao thì bất kể là chuyện gì đi nữa, anh ta cũng sẽ cùng tiến cùng lùi với Lâm Quân.
Vậy thì cứ cùng anh đánh cược một lần xem sao. Lâm Quân nói cũng đúng, hai người đàn ông bọn họ lúc làm việc không cần lo nghĩ quá nhiều như vậy.
Trước cửa Công ty LX, có hai người đàn ông Việt Nam đang bình tĩnh đứng đó, giương mắt liếc nhìn tấm bảng hiệu. Hai người họ hít một hơi thật sâu, giống như là ra quyết định hay hạ quyết tâm gì đó.
Cô gái ở quầy lê tân đã từng gặp Lâm Quân và Hà Dĩ Phong một lần, cô ta vội vã đi ra: “Anh Lâm, anh Hà”
Hà Dĩ Phong gật đầu, trên mặt bày ra bộ dạng nhã nhặn, yên tĩnh. Nhưng trong lòng lại âm thầm chột dạ Đôi con ngươi đen láy của Lâm Quân giống như một cái đầm sâu thăm thẳm, khiến cho người khác không nhìn ra chút cảm xúc nào của anh.
“Chủ tịch của các cô đã trở về chưa?” Lâm Quân mở miệng hỏi một cách lạnh nhạt.
Cô lễ tân đó lắc đầu: “Vn chưa ạ, nhưng có điều là tôi nghe nói hành trình về nước của chủ tịch là vào hai ngày này, vậy nên hẳn là rất nhanh sẽ trở về thôi ạ. Hai vị có việc gấp muốn tìm chủ tịch của chúng tôi sao? Nếu có thì cũng có thể tìm phó chủ tịch để trao đổi ạ”
Phó chủ tịch? Jaokson? Đột nhiên Lâm Quân nhớ tới người đàn ông này. Không thể không nói, tác phong làm việc của người đàn ông này rất ra dáng quý ông. Có thể nhìn ra được, đây cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Nhưng mà bây giờ, anh tuyệt đối không có đủ tin tưởng mà đi tin bất cứ một người ngoài nào.
Người Việt Nam có một câu ca dao, nói là “Dò sông dò biển dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người”. Những lời này không phải là không có đạo lý “Tại sao chủ tịch của các cô còn chưa trở về nữa? Hay là do không để dự án của chúng tôi vào mắt thế?”