Chương
Cô ta luôn mặc kệ theo dòng chảy.
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ leo lên được thôi, tôi chỉ đang đợi cơ hội mà thôi.” Bùi Anh Thư nghiến răng, ánh mắt kiên định, những rõ ràng Lâm Quân đã nói đúng tâm sự của cô.
“Sao phải phiền phức như vậy chứ, bọn họ không thể cho cô thì tôi có thể cho cô”
“Ý của anh là gì?” Chẳng lẽ Lâm Quân muốn sử dụng quy tắc ngầm với cô ta.
Không có gì là lạ khi cô ta có một bộ não lớn, thực sự là có không ít doanh nghiệp như thế này, và cô ta cũng không biết nhiều về Lâm Quân. Đó là lý do tại sao cô ta lại sinh ra nhiều hoài nghi như vậy.
“Ở nước Pháp, tâm ảnh hưởng của tập đoàn Lâm Thị không thua kém gì công ty LX, thậm chí tập đoàn Lâm Thị còn vượt trội hơn. Đại khái là cô có thể đến tập đoàn Lâm Thị của chúng tôi, và cô sẽ có được vị trí mình muốn với mức lương thỏa đáng”
Lâm Quân đã sớm nhìn ra được tham vọng của cô lễ tân này và biết được điểm yếu của cô ta. Mọi thứ có thể giải quyết bằng tiền chưa bao giờ là vấn đề đối với anh.
“Anh muốn tôi làm những gì?”
Quả nhiên, đúng như anh dự đoán, Bùi Anh Thư không bao giờ từ chối được trước sự cám dỗ của những điều kiện mà anh đưa ra.
Mà Bùi Anh Thư cũng đang buông lỏng sự cảnh giác, cô ta không hề ngu ngốc, cô ta cũng có thể hiểu được Lâm Quân chỉ đang muốn lợi dụng cô, thế nhưng cũng không nên có “phương diện” suy nghĩ kia.
“Việc mà cô phải làm chính là giúp tôi chú ý nhiều hơn đến từng hành động của .Jackson, xem gần đây ông ta có thường xuyên tiếp xúc với người nào không, có người lạ đến gặp không. Và còn việc này nữa, khi nào Chủ tịch trở về thì phải lập tức gọi điện báo cho tôi.”
“Chỉ như vậy thôi sao?”
“Đúng vậy, cô chỉ cần làm tốt chuyện này là được rồi” Lâm Quân gật đầu, bằng không… Thì? Còn có thể thế nào? Anh ấy là một người có điểm yếu của Bùi Anh Thư!
“Được rồi, tôi hứa với anh. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao anh lại theo dõi ông ta?”
“Đừng hỏi những gì không nên hỏi, hãy làm tốt việc của cô là được rồi, và đương nhiên cô sẽ nhận được những gì mà cô xứng đáng”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Tuy răng dáng vẻ bên ngoài của anh vô cùng bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng anh đang vô cùng lo lắng cho Lê Nhật Linh, không một giây phút nào anh không nhớ về cô cả.
Mặc dù biết Lê Nhật Linh tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh rất sợ cô đang ở một nơi xa lạ, lại chỉ có một thân một mình thì anh biết phải làm sao.
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt của anh lại bắt đầu ươn ướt.
“Lâm Quân, xong rồi đây”
Hà Dĩ Phong hưng phấn nhảy vào, Lâm Quân thấy vậy thì anh điều chỉnh tâm trạng, anh không muốn ai nhìn thấy tâm trạng lúc này của anh.
Nhưng anh vẫn bị Hà Dĩ Phong nhìn thấy rồi.
“Cậu bị làm sao đấy, có gì không ổn hả?”
“Không có chuyện gì.’ Anh dừng một chút, sau đó anh mới mở miệng nói: “Chỉ là Hà Dĩ Phong đi tới rồi võ vào bờ vai của anh, lúc này anh ta không biết nói cái gì cho đúng nữa. Lâm Quân đang tỏ vẻ kiên cường đấy, nhưng anh ta cũng không biết làm sao để có thể an ủi anh, chỉ có thể dùng hết khả năng của anh ta để trợ giúp anh mà thôi.
“Đúng rồi, cậu ở bên kia thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi, Tina vừa nghe điện thoại của tôi đấy, tôi vui muốn chết mất, sau đó cô ta còn hẹn tôi cùng ăn cơm nữa, rồi còn..”
“Nói điểm chính đi”
Anh ta vừa nói một nửa câu đã bị Lâm Quân ngắt lời rồi.