Chương
“Vậy một giờ sau chúng tôi sế gọi điện thoại cho Jackson. Dù sao ngài đến quán bar, có thể trực tiếp nghe ngóng tin tức hay không, cũng cần phải tiến hành chào hỏi làm quen với người ta”
“Ừ! Được thôi!”
Sau đó Lâm Quân lại lấy tấm thẻ kia, bỏ vào thiết bị nhiễu sóng.
“Cứ tiến hành theo kế hoạch cũ”
Lâm Quân truyền cho hai người một ánh mắt, trong mắt hai người cũng thoáng qua một nụ cười quỷ dị.
Nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ hai mươi tám phút.
“Các cậu đi đi!”
“Vâng!”
Sắc mặt Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đột nhiên trở nên nặng nề, giống như gặp được kẻ địch.
“Đây là chìa khóa chiếc xe thể thao Maserati đang đậu ngoài kia, chuyện của con bé, tôi giao cho các cậu. Đây là địa chỉ quán bar kia, quán bar chỉ có một lối vào.
“Vâng”
Lâm Quân cầm lấy chìa khóa rồi cùng Hà Dĩ Phong bước ra khỏi cửa đi ra ngoài.
Đợi bọn họ rời đi, Lê Vân Hàng nhìn chằm chằm vào tấm thẻ dưới thiết bị nhiều sóng và im lặng suy nghĩ trong một lúc lâu.
Trên đó có viết “Jackson – Phó chủ tịch Công ty LX” và một dãy số điện thoại.”
Lê Vân Hàng siết chặt bàn tay thành nắm đấm, giống như sắp đưa ra quyết định vô cùng quan trọng.
Năm giờ ba mươi phút, Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đã chạy tới quầy quán bar.
Nhưng bọn họ cũng không trực tiếp vào trong mà dừng lại ở một vị trí cao nhất gần cửa để quan sát cửa quán bar.
Lúc này, đa số mọi người đang đi vào, hầu như không có người đi ra.
“Có khi nào chúng ta đã phán đoán sai lâm không?”
Bây giờ, vừa nghĩ đến chuyện Lê Nhật Linh đang bị giam giữ ở bên trong, trái tim Lâm Quân lại quặn đau như bị ai bóp chặt, anh hận không thể lập tức lao vào trong để cứu cô.
Tất nhiên Hà Dĩ Phong cũng hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Quân. Mặc dù lúc này, họ đang ngồi trong xe, nhưng trái tim anh đã sớm bay ra ngoài cửa rồi.
“Không đâu! Jackson là một người cẩn thận, dù quán bar này có tường đồng vách sắt, ông ta cũng sẽ không yên tâm, sợ chúng ta trực tiếp đi vào cứu người. Chỉ cần bọn họ đưa người đời đi ra ngoài, chúng ta sẽ có cơ hội cứu người.”
Hà Dĩ Phong dùng tay khoác lên bả vai lên Lâm Quân, muốn giúp tâm trạng của anh buông lỏng một chút.
“Đừng nói chuyện, có người đi ra kìa!”
Ánh mắt Lâm Quân nhìn chằm chăm vào cửa quán rượu ở phía đối diện, một giây cũng không bỏ qua.
“Cậu nhìn xem, cô gái kia có giống Nhật Linh không?”
“Ai đâu?”
“Chính là cô gái kia?”
Không đợi Hà Dĩ Phong kịp phản ứng, Lâm Quân lập tức mở cửa xuống xe'”Tôi đi trước, lát nữa cậu tiếp viện tôi.”
“Này!”
Thấy Lâm Quân xung động đi xuống, trong lòng Hà Dĩ Phong tràn đầy lo âu, ánh mắt anh ta nhìn chăm chằm vào anh, chỉ mong anh có thể thuận lợi.
Lâm Quân nhanh chóng bước bước đi, vô tình đụng vào người phụ nữ, người phụ nữ kia ăn mặc kỳ kỳ quái quái, hình như đang cố ý che giấu điều gì, bị một người khác đỡ đi.