Chương
Lâm Quân cũng nhìn chằm chằm vào Lê Vân Hàng, xác định ông nói ra những lời này không phải là đang nói đùa.
“Cũng đúng! Thả hắn ta đi!”
“Tại sao phải làm như vậy?” Tại sao ngay cả Lâm Quân cũng giúp Lê Vân Hành?
“sẽ giải thích với cậu sau, bây giờ cậu thả hắn ta đi”
Hà Dĩ Phong mím môi, tức giận đạp người đàn ông kia một cước, sau đó đi qua một bên, muốn để cho mình tỉnh táo một chút.
Lâm Quân cũng để cho những người khác tản ra, sau đó nhìn về phía Lê Vân Hàng, gật đầu một cái và làm một động tác “OK “.
“Sau khi cậu rời khỏi đây, cậu nói với ông ta là Lê Nhật Linh được Lâm Quân cứu đi, tôi vẫn không hề biết chuyện này”
Lê Vân Hàng đi tới trước mặt người đàn ông kia, cố gắng hạ thấp giọng.
Dáng vẻ bình tĩnh mà uy nghiêm làm người đàn ông kia cảm thấy hơi chột dạ.
Hắn ta lui về phía sau mấy bước, vội vàng gật đầu một cái, đồng ý không một chút chần chờ.
Những chuyện thế này thì tất nhiên cứ đồng ý trước, còn chuyện sau khi thả hắn ta thì sau này hãy tính. Đến lúc đó, Lê ‘Vân Hàng và Lâm Quân còn có thể làm gì được hắn ta chứ?
Nhưng mà rõ ràng là Lâm Quân và Lê Vân Hàng cũng không phải người ngu, làm sao bọn họ lại có thể dễ dàng lừa gạt như hắn ta nghĩ! Những tính toán nhỏ nhặt của hắn ta cũng không tránh thoát được ánh mắt của hai người họ.
Lê Vân Hàng lại đi về phía trước một bước, cúi người xuống, lập tức tạo cho người trước mặt một cảm giác bị áp bách.
“Cậu là người của Jackson. Nhưng nếu như ông ta đã yên tâm giao cho cậu làm chuyện bắt cóc Lê Nhật Linh, điều này đã nói lên rằng cậu được ông ta tin tưởng. Nếu vậy, tất nhiên cậu cũng biết cách làm người của Jackson rồi đấy, chắc cậu cũng biết…” Lê Vân Hàng dừng một chút: “Cậu phá hỏng hợp đồng mà Jackson cố gắng bắt lấy, không tiếc bất cứ giá nào, như vậy cậu sẽ bị trừng phạt thế nào đây?”
Đúng như ông dự đoán, mắt người đàn ông kia giật giật, hắn ta nhìn Lê Vân Hàng một hồi lâu mới nói ra mấy chữ.
“Tôi biết rồi!”
“Cậu đi đi!” Lê Vân Hàng gật đầu một cái, ra hiệu cho người đàn ông kia rời đi, sau đó ông ta và Quân Lâm đều quay lưng, để hắn ta có thể yên tâm rời đi.
Ông ta chỉ nói đến đó, còn hắn ta sẽ làm gì thì đó là chuyện của hắn ta, không liên quan đến ông.
Nhưng mà ông đã nói như vậy, nếu người đàn ông kia không ngu ngốc, tất nhiên sẽ biết mình nên làm thế nào.
Hắn ta không nói chuyện này thì coi như bị buộc phản bội Jackson, nhưng hắn ta cũng không đắc tội bọn họ. Nhưng nếu như hắn ta nói cho Jackson, vậy .Jackson không những trách mắng hắn ta làm hỏng việc, mà sau này còn không tin tưởng và coi trọng hắn ta như trước nữa. Hắn còn đắc tội Chủ tịch thật sự của Công ty LX và Lâm Quân – một người đàn ông không rõ bối cảnh, nhưng rõ ràng không phải là người bình thường.
Mà tất cả những thứ này cũng chỉ cần hắn ta giấu giếm một chuyện thôi.
“Tại sao ngài lại làm như vậy?” Lâm Quân và Lê Vân Hàng ngồi chung một chiếc xe. Lê Nhật Linh vẫn chưa tỉnh lại.
Trước hết, việc khẩn cấp nhất tất nhiên là phải đưa Lê Nhật Linh đến bệnh viện.
Nhưng mà ở nước Pháp, đưa người đến bệnh viện quá phiền toái, Lê Vân Hàng có bác sĩ riêng, vậy cứ dứt khoát đi thẳng về nhà ông ta, để bác sĩ riêng khám cho cô là được.
Nghe thấy Lâm Quân hỏi vậy, Hà Dĩ Phong cũng vội vàng góp đầu lại gần, chăm chú nhìn Lê Vân Hàng.
Dù sao anh ta cũng muốn có được một lời giải thích, tại sao Lê Vân Hàng có thể làm như vậy?