Chương
Mặc dù Lâm Quân cũng lóe lên ý nghĩ đáng sợ như vậy, nhưng từ đầu đến cuối, anh không đủ can đảm để tin vào suy đoán này.
Lê Vân Hàng vừa nhìn vào đôi mắt của cô gái này, sâu trong lòng ông dâng lên cảm giác kích động và đau lòng khó kìm nén Đây là người mà mình muốn tìm sao?
Lê Nhật Linh cũng nghe thấy những người bên cạnh nói chuyện, mới chú ý tới Lê Vân Hành.
Cô nhìn ông, không biết tại sao chính ánh nhìn này, cảm xúc kích động của cô lại khôi phục bình tĩnh.
Sau đó, trong nháy mắt, nước mắt cô lại tuôn trào mãnh liệt hơn trước nữa.
Mà Lê Vân Hàng chống lại đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cô, trong lòng càng cảm thấy vô cùng thân thiết.
Mà lúc này, dáng vẻ của Lê Nhật Linh lại làm ông cảm thấy rất đau lòng.
Lê Vân Hàng không kìm được dùng tay lau nước mắt cho cô. Bàn tay của vị Chủ tịch luôn hô mưa gọi gió trên thương trường này mang theo một chút ấm áp, đó là ấm áp từ một người cha mà Lê Nhật Linh khát vọng nhiều năm qua.
Cô ta ngước mắt nhìn Lâm Quân rồi lại nhìn qua người đàn ông trước mặt.
“Ông ấy chính là Lê Vân Hàng – Chủ tịch Công ty LX, cũng là người mà em vẫn luôn tìm kiếm. Anh đã hứa với em là sẽ giúp em tìm được ông ấy!”
Lê Nhật Linh cố gắng chống đỡ thân thể xụi lơ của mình, thân hình hơi run rẩy.
Môi cô run run, rất muốn tự giới thiệu mình với Lê Vân Hàng.
“Nhật Linh! Trước hết, em đừng kích động. Chuyện của em thì anh đều nói cho ông ấy biết rồi, em cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe lại là được, biết chưa? Mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Có lẽ Lê Nhật Linh phát hiện bây giờ mình không có cách nào tự giới thiệu bản thân, cô nhìn người đàn ông trước mặt, vừa bực bội vừa gấp gáp.
“Không sao cả! Cháu có chuyện gì thì cứ đợi đến khi khỏi bệnh rồi từ từ nói với tôi. Đây là số điện thoại của tôi. Sau này, mặc kệ cháu ở chỗ nào, muốn gặp tôi thì cứ lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Lê Vân Hàng cũng không biết tại sao, mặc dù bây giờ ông cũng không xác định Lê Nhật Linh có đúng là con gái mình hay không, nhưng ông vẫn muốn quan tâm đến cô.
“Thưa Chủ tịch! Chúng ta đến nơi rồi!”
Tài xế đậu xe xong, mở cửa xe.
Lâm Quân gật đầu một cái với Lê Vân Hàng, sau đó bế Nhật Linh xuống xe.
“Bác sĩ riêng đã đợi sẵn trong phòng”
Lê Vân Hàng tay nhẹ nhàng khoát tay, tài xế lui ra.
Lâm Quân nhanh chóng bế Lê Nhật Linh vào phòng.
Lê Vân Hàng đi theo sau lưng, mà ánh mắt của Lê Nhật Linh vẫn luôn tập trung trên người ông.
“Bác sĩ! Mau kiểm tra giúp cô ấy xem!”
“Đợi một lát!”
Bác sĩ riêng cầm lấy hòm thuốc, tiến hành kiểm tra cho Lê Nhật Linh.
Mà Lê Nhật Linh vẫn kéo tay Lâm Quân không muốn buông ra.
“Ngoan nào! Sau khi bác sĩ kiểm tra cho em xong, anh sẽ luôn ở bên cạnh eml”
Lâm Quân dịu dàng vén mấy sợi tóc trên mặt cô ra sau mang tai.
Nghe anh nói vậy, Lê Nhật Linh bình tĩnh hơn, buông lỏng tay.
Lê Vân Hành và Lâm Quân nhìn nhau rồi nhìn người trên giường, sau đó lui ra khỏi phòng.