Chương
Điều đáng giận hơn nữa là tên lưu manh Hà Dĩ Phong này còn không cho cô mặc quần áo, có lẽ là do đi máy bay rất mệt mỏi nên sau khi ôm cô vào lòng một lúc anh ta đã ngủ thiếp đi.
Nhưng cô ấy cảm thấy lo lắng tới mức không dám nhúc nhích, toàn thân Lê Minh Nguyệt đang cảm thấy không ổn chút nào!
Nhưng đã lâu không ngửi thấy mùi cơ thể của Hà Dĩ Phong, anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô ấy như vậy, nên Lê Minh Nguyệt cũng không cảm thấy khó chịu nữa, sau khi bình tĩnh lại được một lúc, cô ấy cũng đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Hà Dĩ Phong.
“Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?” Hà Dĩ Phong dụi dụi mắt, cau mày hỏi Lê Minh Nguyệt.
Hôm qua sau khi trở về, anh ta cũng không ngờ mình lại ngủ say như vậy, anh ta bị tiếng ồn ở bên ngoài đánh thức không thể ngủ được nữa được, nên cảm thấy có hơi khó chịu.
“Lễ Giáng Sinh đến rồi”
“Giáng Sinh á”
“Ừ” Lê Minh Nguyệt gật đầu. Anh ta đã quên những rằng mình đến nước Pháp quá lâu rồi, nhưng theo lý mà nói thì nước Pháp mới là nơi thích hợp để đón Giáng Sinh.
Hà Dĩ Phong dường như nhớ ra điều gì đó, xoay người đứng dậy khỏi giường, ném quần áo của Lê Minh lên giường rồi nói: “Dậy đi, chúng ta đi tham gia lễ Giáng Sinh nào”
“Được thôi!” Lê Minh Nguyệt vội vàng mặc quần áo vào, không nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi nữa, từ khi mấy đứa nhỏ dọn đến, cô ây hầu như không ra ngoài, sắp chán đến chết luôn rồi, hiếm khi có cơ hội ra ngoài như thế này, có thể đi ra ngoài được một chuyến cũng vui lắm rồi.
Hai người nhanh chóng thu dọn mọi thứ, định đi ra ngoài, nhưng Lê Minh Nguyệt kéo tay Hà Dĩ Phong lại nói: “Còn đứa nhỏ thì làm thế nào?”
“Ba đứa quỷ sứ đó á?” Hà Dĩ Phong đột nhiên nhận ra, đúng rồi, khi bọn họ đến nước Pháp đã giao mấy đứa nhỏ của họ ở nhà cho Lê Minh Nguyệt chăm sóc, vì anh ta đột ngột trở về nên đã quên mất điều đó.
Nếu như khoảng thời gian của hai người họ bị phá hủy như thế này thì quá đáng tiếc.
“Ừm, ban ngày chúng ta có thể dẫn bọn chúng đi chơi, buổi tối sẽ gửi lại cho má Trương chăm sóc”
Hà Dĩ Phong suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định, rốt cuộc anh ta vẫn cảm thấy việc để ba đứa trẻ ở nhà là chuyện quá tàn nhãn…
Thế mà Lâm Quân và Lê Nhật Linh lại có thể tự do thoải mái như vậy, bọn họ để các con của mình ở nhà hai người họ rồi cùng nhau chạy ra nước ngoài để tự do thoải mái như vậy.
Giờ thì tốt rồi, anh ta vừa quay lại đã phải làm bảo mẫu.
Chờ đến lúc Lâm Quân trở về, nhất định phải bắt anh có đến đáp mình thật tốt mới được, Hà Dĩ Phong mím môi suy nghĩ.
“Được” Lê Minh Nguyệt không có ý kiến gì, không chút suy nghĩ ngay lập tức gật đầu.
“Ngài Dĩ Phong, hôm nay anh vẫn về nhà ăn tối chứ?” Má Trương tươi cười chào đón ở cửa.
“Tôi không về đâu, tối nay bà chỉ cần chuẩn bị bữa tối cho mấy đứa nhỏ thôi” Hà Dĩ Phong xua tay.
“Chú Dĩ Phong về lúc nào vậy ạ?” Lâm Cảnh và Hòa Phong mở to mắt nhìn Hà Dĩ Phong, trên mặt tỏ ra kinh ngạc.
“Sao thế? Chú không được về hay sao?” Hà Dĩ Phong ngồi xổm xuống, bé Hạ Ly lên.
“Lâm Cảnh cũng muốn được bế ạ!”
“Gon trai thì phải đi lại mới khỏe” Hà Dĩ Phong dí tay vào trán vào Lâm Cảnh, con gái mới là người cần được chiều chuộng hơn cả.
“Cô Minh Nguyệt ơi…”