Chương
Nghĩ đến hàng ngày Jackson vẫn mang chiếc mặt nạ từ ái để ẩn giấu đi nội tâm đầy âm mưu quỷ quyệt của mình, Hạ Linh liền cảm thấy ác cảm. Một phần cũng vì nghĩ đến chuyện bản thân suýt nữa đã rơi vào bãy của lão ta.
Nhìn thấy cha và Lâm Quân như vậy, Hạ Linh biết hẳn họ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, mà độc trong người Nhật Linh ngày nào còn chưa giải được thì ngày đó Lâm Quân sẽ không thể an lòng, cha mình cũng không thể yên tâm được.
“Sao vậy Hạ Linh?”
Nhật Linh bệnh tình trở nặng là do bản thân mình khi đó suýt chút nữa đã phạm phải sai lầm mà tạo nên, bây giờ dù có ra sao đi nữa thì mình cũng phải bù đắp cho cô ấy, nếu không Nhật Linh mà xảy ra chuyện gì thì bản thân mình cũng không thể an lòng.
Nếu Jackson đã bất nhân với mình, thì đừng trách mình bất nghĩa.
Nghĩ đến đây khoé miệng Hạ Linh liền nhếch lên, trong mắt là ý cười ranh mãnh.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Jackson: “A lô, chú Jackson”
Hạ Linh cố ý giả vờ nức nở, giọng điệu tủi thân. Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, tuy Jackson không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng này của Hạ Linh khiến lão ta không khỏi mong đợi.
Chỉ cần Hạ Linh vẫn còn ăn vạ với mình thì sớm muộn cũng sẽ bị mình thuyết phục.
“Cháu chịu không nổi rồi”
“Không chịu nổi cái gì?”
“Chú có biết không? Cháu chẳng hiểu Lê Nhật Linh kia có gì tốt, lần trước cháu nhân từ không phải không đồng ý đưa tờ kết quả giả cho cha ư? Vậy mà sáng hôm sau đã có một tờ kết quả khác gửi đến nhà cháu, thế nhưng cha vẫn nhận cô ta làm con gái, mà mấy hôm nay cô ta bệnh cứ ở nhà suốt, cha tốt với cô ta không gì bằng, hoàn toàn lơ đẹp cháu, hôm nay cháu còn cãi nhau với cha”
“Cái gì? Sao lại như vậy?”
Jackson vẫn luôn hi vọng mối quan hệ giữa Lê Vân Hàng và Hạ Linh trở nên xấu đi, nhưng mấy năm nay Lê Vân Hàng vân luôn không tìm được con gái lớn nên luôn ân cần bảo bọc Hạ Linh như viên trân châu quý báu, vẫn luôn yêu thương Hạ Linh hết mực, người ngoài cũng có thể cảm nhận được tình thương của ông dành cho Hạ Linh.
Giờ thì tốt rồi, sự xuất hiện của Lê Nhật Linh đã khiến hai người họ cãi nhau, thật thú vị, mọi chuyện càng ngày càng trở nên hay ho. Khoé miệng .Jackson nhếch lên, tay nhè nhẹ gõ lên mặt bàn.
“Sao cha cháu lại mắng cháu?”
“Hôm nay lúc Lâm Quân quay về không biết tại sao đột nhiên muốn dọn ra ngoài, nhưng cha không cho.
Cha nói rằng sức khoẻ của Lê Nhật Linh không tốt, cần được yên tĩnh, trong nhà còn có bác sĩ tư nhân tuỳ thời chăm sóc, sẽ tốt cho sức khoẻ của cô ta. Cháu bèn thuận miệng nói một câu cũng chẳng phải người trong gia đình với nhau, người ta muốn đi thi cứ để họ đi đi.
Thế là cha cực kì không vui. Chú nói xem cháu đã nói sai cái gì? Trước đây cha luôn cưng nhiều cháu như châu như báu. Tuy bây giờ không có nhiều thời gian ở bên cháu nữa, nhưng trước giờ cha chưa bao giờ tức giận cháu cái gì. Thế mà bây giờ lại vì cô ta mà đối xử với cháu như vậy. Cô ta rõ ràng chỉ là một người ngoài mà thôi!”
Hạ Linh càng nói càng nhập tâm, giọng mũi nức nở cũng càng ngày càng đậm hơn, ngay đến chính bản thân cô cũng suýt chút nữa tin là thật.
Nhưng điều mà cô nghĩ đến lúc này không phải cảnh cha đang mắng mình, mà là việc bao nhiêu năm nay Jackson luôn chăm sóc quan tâm cô, nghe cô than van kể lể, giải quyết mọi vấn đề từ những chuyện lông gà vỏ tỏi đến những chuyện lớn quan trọng cho cô. Mà giờ đây cô lại đang diễn kịch để lấy được lòng tin của chú, vạch trần chiếc mặt nạ đạo đức giả của lão ta.
“Hạ Linh, cháu đừng vội buồn. Nhật Linh lớn lên trông giống hệt mẹ của cháu, à không, phải nói là giống hệt mẹ của nó. Tuy không có kết quả xác nhận DNA, nhưng chỉ dựa vào.
điều này thì cháu cũng không bằng người ta rồi. Nên cha cháu Lê Vân Hàng có phản ứng như vậy cũng là điều bình thường”