Chương
Lão ta nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi nên lại dùng sức lật tiếp qua phần nội dung phía sau. Phần văn kiện này lão ta vẫn một mực để ở công ty, ngoại trừ lão ta ra thì không có ai biết cả.
“Sao anh lại lấy được nó?”
Ánh mắt thâm trầm mà kinh ngạc của lão ta làm cho tảng đá trong lòng Lâm Quân rơi xuống, xem ra đối với lão ta mà nói thì phần văn kiện này vô cùng quan trọng.
“Ngài Jackson không cần biết văn kiện được lấy từ đâu ra đâu, cho dù ông có muốn biết thì tôi cũng sẽ không nói cho ông. Điều quan trọng nhất bây giờ là, tôi muốn dùng phần văn kiện này đổi lấy thuốc giải cho vợ tôi, nếu không không cần qua ngày mai tội lỗi của ông sẽ trở thành đề tài nóng trên trang đầu các trang báo ở thành phố Marseille của nước Pháp này đấy, mà ông cuối cùng cũng sẽ phải trả cái giá thật lớn vì những tội lỗi của mình”
Lâm Quân nhìn người trước mặt, anh thực sự không muốn có quá nhiều dây dưa với lão ta.
“Anh uy hiếp tôi? Anh không sợ vợ anh trúng độc mà mất mạng sao?”
Jackson đứng lên, hai tay chống bàn, tay cầm văn kiện trên mặt bàn rung lên dữ dội, dùng ánh mắt thâm độc nhìn Lâm Quân.
“Ông thử xeml”
Lâm Quân không cam lòng yếu thế, đứng lên đối mặt với lão ta.
“Phó chủ tịch Jackson chớ quên mục đích cuối cùng mà ông hạ độc vợ tôi là vì cái gì. Tôi chỉ muốn cứu vợ mình thôi, đứng trên lập trường là một người làm ăn, ông tuyệt đối không nên để bản thân chịu tổn thất”
Lâm Quân nhả ra từng câu từng chữ rõ ràng, khí thế hoàn toàn không thua Jackson.
“Anh đứng trên địa bàn của tôi để làm giao dịch với tôi, anh không sợ tôi trực tiếp cầm tù anh sao?”
Lầm Quân cười, dáng vẻ giống như là trong lòng đã có tính toán sẵn. Đối phó với lão cáo già như Jackson, anh sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch đến mức đó sao?
“Làm ăn với Phó chủ tịch Jackson, tôi đương nhiên là phải để lại chút vốn riêng rồi. Trước giờ mà còn chưa thấy tôi trở về, bạn của tôi khắc cầm văn kiện đến đồn cảnh sát và các tòa soạn báo.”
Lâm Quân giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ anh đang đeo.
Thần sắc của Jackson dần dần dịu xuống, rất nhanh đã đổi thành khuôn mặt tươi cười giả tạo, giống như là thái độ thù địch vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lâm Quân này cũng thật khó đối phó, quả nhiên anh đã một lời nói toạc ra những suy tính trong lòng lão ta. Bản thân lão ta hạ độc Lê Nhật Linh chẳng qua cũng là vì muốn không chế được con sư tử đực này, làm tấm đệm cho sự bành trướng lợi ích của bản thân.
Nhưng bây giờ cậu ta đã động đến gốc rễ của bản thân, đi ngược lại với mục đích ban đầu của bản thân hiển nhiên là điều mà lão ta không mong muốn.
Hiện tại hợp đồng hàng nghìn tỷ đã sắp tới tay, Lê Vân Hàng thì đang hôn mê.
Cho dù không có sự giúp đỡ của Lâm Quân thì ông ta cũng có thể nhấc tay là thu được LX.
“Anh Quân việc gì phải tức giận như thế? Vừa nãy chỉ là đùa anh một chút thôi mà”
Vẻ mặt Jackson nhìn có vẻ ôn hòa, thế nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười nhạt đầy giả tạo.
“Cái đùa này của ông có vẻ hơi quá rồi: Lâm Quân biết sự không thỏa hiệp của mình có tác dụng, hiện tại trong lòng cũng không còn âm thầm lo lắng nữa.
“Nếu đã là bạn bè thì anh Quân cần gì nháo đến nỗi khiên hai bên đều lúng túng như thế?”
“Không đâu, chúng ta trước giờ chưa từng là bạn bè. Hiện giờ giữa chúng ta cũng chỉ có quan hệ hợp tác giao dịch, về sau tôi cũng không mong muốn chúng ta có thêm bất cứ mối quan hệ nào”
Lâm Quân nhìn như nhẹ nhàng bình tĩnh nói ra một câu, thế nhưng trong mắt lạ hiện rõ lên vẻ chán ghét, điều này khiến cho Jackson vô cùng khó chịu.
“Không nói mấy lời thừa thãi nữa, vẫn là câu nói kia, tôi cho ông văn kiện, ông cho tôi thuốc giải” Lâm Quân lười tán phét với lão ta, nếu như không phải do ông ta dùng thủ đoạn hèn hạ để uy hiếp anh thì Lê Nhật Linh cũng sẽ không thành ra như vậy.
“Cũng được thôi, chẳng qua tôi muốn cầm phần văn kiện này trước.”