Chương
“Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền hai người”
Hạ Linh đi đến, vẻ mặt xấu hổ nhìn Lê Minh Nguyệt. Thực ra, nhìn thấy Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong gần gũi thân thiết, cô hoàn toàn có thể đợi vài phút rồi mới xuất hiện, nhưng cô không chịu đựng được, cố ý đi đến cắt ngang bọn họ.
“Có chuyện gì?” Hà Dĩ Phong mất kiên nhẫn nhìn Hạ Linh.
Hôm qua chính là vì chuyện của Hạ Linh khiến Lê Minh Nguyệt không vui, bây giờ anh không muốn làm Lê Minh Nguyệt bị tổn thương nữa.
“Hôm nay công ty truyền đến tin, Jackson muốn tổ chức đại hội cổ đông trong ba ngày nữa. Tôi nghĩ rằng mục đích của đại hội lần này là để đối phó với cha tôi, tôi không tìm thấy Lâm Quân, vì vậy qua đây tìm anh.”
Vẻ mặt mất kiên nhẫn của Hà Dĩ Phong khiến tim cô đau nhói, nhưng bây giờ cô cũng không thể nghĩ nhiều, chuyện công ty cùng cha mới là nhiệm vụ phải giải quyết hàng đầu.
“Cái gì? Ba ngày!”
Hà Dĩ Phong nhẩm tính ngày, mới qua hơn mười ngày kể từ khi hợp đồng của Lâm Quân được ký kết, ba ngày sau, hợp đồng vẫn đang trong thời gian có hiệu lực.
Hiện giờ Lê Vân Hàng vẫn chưa tỉnh dậy, những vấn đề chờ được giải quyết quả thực đang vô cùng cấp bách.
Bây giờ chỉ có Lâm Quân mới có thể giải quyết được vấn đề về hợp đồng này.
Nhưng tại sao Jackson lại vội vàng như vậy, lẽ nào sợ Lê ‘Vân Hàng tỉnh lại?
Nếu không thì vì sao ông ta vừa khám xét nhà Lâm Quân xong liền vội vã tổ chức đại hội cổ đông?
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với Lâm Quân, rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi.”
“Ừm, có anh bên cạnh, tôi không sợ gì cả”
Dường như đang cố ý, Hạ Linh giả vờ thản nhiên nói câu này.
Lê Minh Nguyệt lập tức ngẩng lên nhìn cô ta, nhưng Hạ Linh lại một mực né tránh.
“Hạ Linh!”
Hà Dĩ Phong tức giận nhìn Hạ Linh, nhưng dù sao Hạ Linh cũng là con gái, hơn nữa cô ta có vẻ không cố ý, cũng không nói câu nào vượt quá giới hạn, anh cũng chẳng thể trách móc.
điều gì.
Anh chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Lê Minh Nguyệt, cô tất nhiên không vui, cố tình không nhìn lại Hà Dĩ Phong, cúi đầu nhìn ra ngoài.
“Sao vậy? Tôi nói sai điều gì rồi hả?” Hạ Linh mang vẻ mặt không biết gì, còn có chút ấm ức.
“Không có gì, cô đi trước đi, tôi và Lê Minh Nguyệt còn có chuyện phải nói” Hà Dĩ Phong gật đầu qua loa.
Lê Minh Nguyệt hiên nhiên đang tức giận, việc hôm trước.
chưa giải thích rõ ràng, Hạ Linh lại đến, anh lần này cũng không dám đi dỗ dành nữa rồi.
“Được”
Hà Dĩ Phong nhìn Hạ Linh đi xa, anh ngập ngừng huých vai Lê Minh Nguyệt.
“Lê Minh Nguyệt…”
Lê Minh Nguyệt không trả lời, nước mắt lưng tròng.
“Em sao vậy?”
“Đừng động vào em!” Lê Minh Nguyệt giấy khỏi lòng Hà Dĩ Phong: “Anh hôm qua nói, anh và cô ấy là chuyện của quá khứ”
“Đúng vậy” Hà Dĩ Phong căn chặt răng, cô quả nhiên ấm ức vì chuyện của Hạ Linh.
“Anh và cô ấy đã từng yêu nhau?”