Chương
“Ông Jackson, ông đã giao dịch trái phép, có hành vi tham ô, nhận hối lộ, bây giờ mời ông đi với chúng tôi một chuyến”
“Buông tôi ra, các người đang hãm hại người khác.”
dackson vẫn cố gắng vùng vẫy, thế nhưng sao ông ta có thể đấu với những người cảnh sát đã trải qua vô số lần huấn luyện được?”
“Hãm hại? Chứng cứ rõ ràng như vậy rồi mà ông còn mặt mũi để nói chúng tôi hãm hại ông nữa sao?”
“Các người đang ngụy tạo chứng cứ, tôi cần sự công bằng!” Jackson hùng hổ nói, nhưng trong lòng lại vô cùng tuyệt vọng. Tâm huyết bao nhiêu năm của ông ta sao có thể tan tành trong phút chốc, cứ thế vào tù ngồi được?
“Có vật chứng, nhân chứng đầy đủ, ông còn cần sự công bằng gì nữa?” Hạ Linh bất bình đứng dậy, chán ghét nhìn Jackson.
“Nhân chứng đâu?” Jackson mím môi, nhanh chóng tóm được lỗ hổng trong lời nói của Hạ Linh.
Hạ Linh bị câu hỏi của Jackson làm cho sững sờ, cô nhìn về phía Hà Dĩ Phong cầu cứu.
“Nhân chứng đương nhiên sẽ đợi ông ở cục cảnh sát rồi.”
Giọng nói chắc chắn của người đàn ông truyền tới, Lê Nhật Linh nghe thấy thì vui mừng không xiết.
“Lâm Quân! Sao anh lại tới đây?”
Lâm Quân đi về phía trước, không hề để ý đến cảm nhận của những người khác ở phòng họp, anh nhẹ nhàng dùng tay xoa mũi Lê Nhật Linh: “Sao à, anh không thể tới được sao?”
“Không có, em vui quá thôi” Lê Nhật Linh cười, không còn chút dáng vẻ nào của người phụ nữ tỉnh anh như vừa nấy nữa, trước mặt Lâm Quân cô chỉ là một cô bé mà thôi.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô càng cảm thấy đối với cô, Lâm Quân không chỉ là chồng nữa, mà anh còn là người thân của cô, năm tay cô cùng vượt qua gian khó, bất kể là chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không bỏ mặc cô.
Có người nói yêu một người chính là vừa có cả áo giáp vừa có cả nơi yếu mềm.
Lâm Quân luôn là áo giáp của cô, giúp cô có được cuộc sống vui vẻ, giúp cô không còn sợ hãi với những điều gian ác trên thế giới này nữa.
“Em vui cái gì?” Lâm Quân nhướn mày, dáng vẻ không hiểu lắm, nhưng thật ra trong lòng anh sớm đã vui đến nỗi nở hoa rồi.
Lê Nhật Linh lười luyên thuyên với anh lần nữa, cô nhìn anh khinh thường, Hà Dĩ Phogn không vui đứng bên cạnh: “Hai người đủ rồi đấy, chỗ này còn nhiều người lắm đấy!”
Lê Vân Hàng cũng ho một tiếng: “Trước tiên hãy xử lí xong chuyện này đã”
Jackson cũng mở to mắt, sống chết nhìn chăm chằm Lâm Quân, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, vậy thì sợ rằng Lâm Quân sớm đã ngỏm rề “Lâm Quân! Anh đã nói sẽ không tham dự vào trận chiến giữa tôi và Lê Vân Hàng rồi mà! Sao anh có thể thất hứa như vậy”
Lâm Quân nhíu mày, anh nhìn Jackson, nắm tay Lê Nhật Linh: “Ai nói tôi can thiệp vào chuyện của chú Hàng và ông?
Chẳng qua là tôi đang giúp vợ tôi thôi.”
“Anh đang già oomg át lẽ phải!”
“Vậy ông thì sao? Bất chấp thủ đoạn?” Lâm Quân nở nụ cười trào phúng với Jackson, người như ông ta lại còn mặt mũi nói mấy lời nhân nghĩa, đạo đức: “Đừng nói nhiều thế làm gì, trong cục cảnh sát vẫn còn một sự bất ngờ nữa đợi ông đấy: “tâm Quân!”
“Phiền các anh cảnh sát rồi” Lê Vân hàng thở dài một hơi, nhìn mấy người cảnh sát kia đưa .Jackson xuống tầng, lên xe cảnh sát.
Còn các cổ đông trong cuộc họp đều không ngồi yên được nữa, dù sao đa số bọn họ vẫn đều giúp .Jackson đối phó với mấy người Lê Vân Hàng, thế nhưng bây giờ cục diện đột nhiên xoay chuyển, đương nhiên họ không thể làm ngơ được nữa.