Chương
Trong phòng tạm giam của đồn cảnh sát, một cảnh sát bước vào phòng nơi Jackson đang ngồi.
“Tới giờ ăn rồi.”
Jackson gật đầu không mấy vui vẻ, không nhúc nhích, mắt thì lờ đờ, mặt quấn đầy băng gạc, thoạt nhìn giống như một xác ướp đơ cứng.
“Sao? Đi đến bước đường như hôm nay rồi tự nhiên lại sốc à?” Viên cảnh sát kéo mũ che gần hết khuôn mặt, trong không gian tối tăm của phòng tạm giam, giọng nói của anh ta dường như rất dễ đâm thẳng vào tim người kháci.
Bản thân ông ta giờ đây là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh đúng không? Nhưng những người này đúng là nhàm chán, ông ta lười biếng suy nghĩ, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt đó một lúc lâu mới nhận ra, ánh mắt ngưng tụ, cơ thể chợt rung lên: “Sao cậu lại ở đây!”
“Tại sao tôi không thể ở đây?”
Jackson đột nhiên trở nên căng thẳng lùi lại hai bước: “Làm sao cậu vào được! Tránh xa tôi ra!”
Người đàn ông mặc trang phục cảnh sát cong môi, vươn tay nâng kính rồi mới cúi xuống nhìn Jackson: “Chậc chậc chậc, bị đánh thành thế này, muốn vào thì tự nhiên cũng sẽ vào được thôi. Có điều ông bây giờ còn sợ cái gì nữa chứ? “
“Tôi không sợ” Cơ thể .Jackson hơi run lên, không biết tại sao khi nhìn cậu ta trong lòng lại nảy sinh cảm giác lo sợ, nhưng đến cả ông ta cũng không biết rốt cuộc mình sợ cái gì.
“Ồ? Thật sao?” Giọng nói của người đàn ông như có mà cũng như không, ngón tay anh ta duỗi ra và ấn mạnh vào sống mũi của Jackson, máu đã tràn ra từ chiếc mũi mỏng manh của anh ta vì cú đánh của Jackson.
“Cậu đến để cười tôi đấy à?” Giọng Jackson dần trở lại bình tĩnh, mở miệng tự giễu.
Người đàn ông mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt: “Ngay từ đầu bảo ông nghe lời boss ông không chịu, cứ không biết trời cao đất dày là gì đi thử bản lĩnh của Lâm Quân với Lê Vân Hàng cơ, giờ đã hối hận chưa?”
“Nếu không phải cậu gây chuyện thì sao tôi lại rơi vào cảnh này!” cảm xúc ông ta vốn đã bình tĩnh lại nay bỗng trở nên kích động, là do cậu ta giúp Lâm Quân! Bước quan trọng nhất lại chính là do cậu ta tự hủy!
“Không phải là tôi thì cũng sẽ có người khác, chưa kể ông nghĩ Lâm Quân thật sự đơn giản như vậy sao? Hợp đồng ông ký với anh ta một tháng sau sẽ biến mất không một dấu vết.”
Người đàn ông lãnh đạm nói, Jackson cũng có thể coi là người có dã tâm, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nhưng lại quá thiển cận.
“Sao cậu biết? Sao không nói với tôi sớm hơn?”
Người đàn ông giả vờ đau lòng, tay ôm trước ngực nhìn Jackson: “Jackson, ông quên rồi sao? Tôi đã nhắc nhở ông, nhưng ông lại cứ thích một mình một ngựa. Đối với thất bại của ông, không chỉ tôi mà ngay cả boss cũng đều rất đau lòng “
Hai mắt ông ta sáng lên, đột nhiên ngồi dậy túm lấy ống quần của người đàn ông: “Có phải boss bảo cậu đến cứu tôi không? Mau! Mau đưa tôi ra ngoài! đi”
“Ông ngây thơ thế từ bao giờ vậy?” Người đàn ông mở to mắt nhìn Jackson đầy hoài nghi, ánh mắt rõ ràng đang mắng ông ta nằm mơ giữa ban ngày.
Hai mắt Jackson tối sầm lại, suy sụp dựa vào tường, không muốn để ý tới người đàn ông nữa mà chịu để hắn công kích bản thân từng chút một.
“Nhưng cũng không phải là không thể…” Người đàn ông nói một cách nhàn nhã, nghiêng đầu nhìn .Jackson.
“Cách gì? Chỉ cần cậu cứu tôi ra ngoài, tôi nhất định sẽ không bỏ qua Lâm Quân và lão cáo già Lê Vân Hàng kia”
“Ông cũng biết muốn cứu ông ra sẽ tốn rất nhiều công sức, mà hiện tại ông cũng đâu còn gì. Lúc trước ngay cả Boss cũng không dám cả gan làm càn, Boss đương nhiên không muốn cứu ông.”
“Tôi không dám nữa! Không dám nữa! Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Jackson lắc đầu lia lịa thể hiện quyết tâm của mình.