Chương
Thực ra bản thân đưa ra chủ ý như vậy, thực sự là muốn bắn pháo hoa, nhưng càng là vì muốn chuyển dời sự chú ý của mọi người.
“A”
Lê Nhật Linh buộc mình phải kiềm chế không được cười, nhưng mà lúc này trong đám người có người nhịn không được bật cười ha hả, cô thật không ngờ trong lòng cha già đại boss của mình còn có một mặt yếu đuối như vậy.
“Gì vậy chứ!”
Thấy tất cả mọi người đều cười, Lê Vân Hàng có chút không vuil “Được được được, bắn thì bắn, ngày mai con mua một hộp pháo hoa lớn, chúng ta lên trên lâu cùng nhau bắn, thấy thế nào!”
Hà Dĩ Phong nhiệt tình hưởng ứng, thực sự là bị bầu không khí ấm áp này làm cảm động.
“OK”
Ngày hôm sau, tâm trạng của mọi người đều phấn khích như lửa đốt, thời tiết mùa đông ở thành phố Mác-xây giống như bị đóng băng vậy, không khí lạnh tràn ngập bốn bề. Nhưng mà trong nhà Lê Vân Hàng lại cực kỳ nào nhiệt.
Tất cả mọi người đều mặc áo lông, trong không khí tràn ngập tiếng cười nói ha ha hi hi ồn ào náo nhiệt, Hà Dĩ Phong đang dán câu đối ở bên ngoài, xuyên qua tấm cửa kính nhìn thấy nụ cười của Lê Minh Nguyệt, Lê Minh Nguyệt ở bên trong đang hà hơi lên cửa kính, sau đó dùng ngón tay vẽ lên trên một hình trái tim. Sau đó nhìn sang Hà Dĩ Phong ở bên ngoài nghịch ngợm làm mặt quỷ.
Làm Hà Dĩ Phong không biết nên khóc hay cười, trong không khí tràn ngập mùi vị ngọt ngào ấm áp.
Mà toàn bộ cảnh tượng này đều bị Hạ Linh nhìn thấy, trong lòng ẩn nhẫn đau nhức, nhưng mà nhìn thấy anh ta có thể hạnh phúc, cô ấy cảm thấy bản thân mình không phải không là không từ bỏ được. Xoay người đi vào trong phòng bếp.
Có lẽ sau này cô quả thật nên tìm một người cùng mình đi qua hết nửa phần đời còn lại, cũng phải tìm cách buông bỏ Hà Dĩ Phong.
“Cô à, cái này để tôi làm là được rồi”
“Không sao, cô đừng khách sáo với cháu như vậy, lúc còn nhỏ mỗi lần tết đến cháu thường hay giúp người nhà trải ga giường”
Lê Nhật Linh đang giúp bảo mẫu thay ga trải giường, động tác nhanh nhẹn khéo léo.
“Cô thật là tốt bụng!”
“Chiếu tướng!”
Lê Vân Hàng đang chơi cờ tướng với Lâm Quân trong phòng khách, lúc này Lâm Quân đang cười cười, đưa tay bắt một con cờ của ông.
“Cha sắp thua rồi.”
“Haizz, già rồi già rồi, nghĩ lại lúc cha còn trẻ chắc chắn lợi hại hơn con nhiều, lúc chơi cờ chưa bao giờ thua”
“Ha ha, cha bây giờ cũng rất lợi hại mà, nước cờ vừa rồi chắc chăn là cha nhường con, chúng ta chơi lại ván khác đi.”
“Được, lần nay cha nhất định sẽ thắng con” Lê Vân Hàng giống như hồi phục sức lực, tràn đầy khí thế.
Nhưng mà thẳng nhóc Lâm Quân này, ngay cả ông già cũng không chịu nhường, thật là quá đáng…
Mỗi người trong nhà đều chìm ngập trong bầu không khí vui vẻ mà quên đi những chuyện phiền não mấy ngày này, cho rằng tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, tất cả nguy hiểm đều đã qua rồi, những tội ác bẩn thỉu cũng đã là dĩ vãng.
Lại không biết rằng trong căn nhà đối diện có một người đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
“Ông chủ, bọn chúng bây giờ chẳng làm gì cả. Còn ở trong nhà dán câu đối, giống như đang ăn tết vậy”
“Câu đối, ăn tết? Thú vị đấy!” Người đàn ông nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như thể suy nghĩ của đang trôi lơ lửng đâu đó.
Một lúc lâu sau mới nói: “Sắp tới cứ để bọn chúng vui vẻ, đừng đánh rắn động cỏ, tiếp tục theo dõi.”
“Dạ”