Chương
Nhật Linh làm mất chứng minh thư ở Mỹ, rơi vào tay người đàn ông lạ mặt này, lại có quan hệ dính líu đến Jackson, mọi chuyện dường như ngày càng trở nên phức tạp hơn rồi.
“Này, Lâm Quân, cậu. Sao lại không nói tiếp, cậu làm tôi nóng lòng chết mất'”
Hà Dĩ Phong một tay đỡ hông dựa bàn máy tính, có chút muốn khóc không ra nước mắt, đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, Lâm Quân bên kia người ta vẫn còn thản nhiên mà mình thì đã gấp đến độ này.
“Gặp mặt rồi nói” Lâm Quân chỉ đơn giản nói mấy chữ, tiếng cúp máy bíp bíp bíp vang ra từ điện thoại, làm cho Hà Dĩ Phong tức đến nỗi đấm thùm thụp vào ngực.
“Sao vậy, anh muốn ra ngoài à?”
Lê Nhật Linh trông thấy Lâm Quân cầm áo khoác, liền đi tới, quan tâm giúp anh chỉnh lại quần áo một chút.
“Ừ, anh có chút việc muốn bàn bạc với Hà Dĩ Phong” Nhìn thấy Lê Nhật Linh, anh chợt nhớ ra điều gì liền nói: “Đúng rồi, trước đây em ở Mỹ, em có từng làm mất chứng minh thư không?”
Lê Nhật Linh tiếp tục giúp anh thắt cà vạt, nhẹ nhàng nói: “Lúc trước khi em đem theo Hạ Ly một mình sang Mỹ, đồ đạc bị cướp mất, tiền và giấy tờ tùy thân cũng không còn, vậy nên chẳng có nơi nào để đi, lại may mắn gặp được Trần Hi Tuấn, vậy nên mới đến nhà của Trần Hi Tuấn ở, nhưng sao đột nhiên anh lại hỏi đến chuyện này? ”
“Em còn nhớ người đó trông như thế nào không? Em xem xem có phải người này không?” Một chút vui mừng lóe lên trong mắt Lâm Quân, anh lấy điện thoại ra, cho Lê Nhật Linh xem những bức ảnh, chỉ cần nắm được bất cứ manh mối nào, sớm muộn gì anh cũng sẽ có cơ hội làm cho đám người này hoàn toàn tan rã.
Lê Nhật Linh dừng tay, nghi ngờ nhìn Lâm Quân, sau đó cúi đầu nhìn xuống điện thoại.
“Người ở bên trái này không phải là Jackson sao? Anh đã tìm thấy ông ta rồi! Còn nữa, chứng minh thư này đúng là của em, đúng vậy, chính là cái mà năm đó em làm mất, phần về người này, lúc đó em chỉ lo chăm sóc Hạ Ly, sợ nó phải chịu tổn thương, lại thêm thời gian quá lâu, em cũng không còn nhớ rõ nữa. Anh làm sao mà tìm được người này! Mối liên hệ giữa bọn họ là gì? ”
Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân vẻ mặt đầy kinh ngạc và hoài nghi! Những chuyện này đã qua tận mấy năm, sao đột nhiên Lâm Quân lại lật lại làm gì.
Hơn nữa Jackson trong ảnh, lại là việc gì nữa?
“Những thứ này hiện giờ không quan trọng, quan trọng là em còn nhớ những việc xảy ra lúc đó không!”
Lâm Quân hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Lê Nhật Linh, cũng không lập tức trả lời câu hỏi của Lê Nhật Linh, anh vô thức nắm lấy bả vai Lê Nhật Linh, nhìn vào mắt cô, lúc này anh chỉ muốn lấy thêm càng nhiều manh mối có giá trị
“Việc đã xảy ra quá lâu, em không nhớ rõ nữa!” Lê Nhật Linh bị phản ứng kích động của Lâm Quân làm cho bối không khỏi lắc đầu, nhưng Lâm Quân rõ ràng có chút thất vọng, tay cũng buông lỏng.
Nhưng anh vẫn như cũ không chịu từ bỏ, dù sao vào lúc này thì đây là manh mối duy nhất: “Em nghĩ kỹ lại đi” Lê Nhật Linh nhìn bộ dạng gấp gáp của Lâm Quân, dường như việc mình có nhớ ra hay không là một việc rất quan trọng, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ trán, cố gắng tìm lại những ký ức ngủ quên, nỗ lực suy nghĩ xem có tìm được gì có ích.