Nhan Niên còn chưa kịp nhảy xuống thì cánh cửa đã đóng sầm lại. Lúc này chỉ còn hai người trong phòng, mà đầu óc cậu đã hoàn toàn đóng băng. Cậu há miệng đớp đớp như cá mắc cạn, lặp đi lặp lại một câu: “Phải làm sao giờ? Phải làm sao giờ? Phải làm sao giờ?…”
Hồi còn ở nhà, Nhan Niên chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình đối với Tống Thủ. Thời nhỏ chưa biết thế nào là giữ mồm giữ miệng, cậu từng không ít lần phát ngôn bừa bãi ngay trước mặt mẹ Nhan, nhưng bày tỏ một cách nghiêm túc thì chưa bao giờ. Bằng tình cảm và nhiệt huyết tựa như một đứa trẻ, cậu đã đi đến tận đây rồi. Song đến lúc phải đối diện với những vấn đề khó tránh thì Nhan Niên không thể không sợ hãi. Mà điều cậu sợ nhất, chính là khiến cho những người yêu thương cậu thất vọng.
Ngoài cửa không có bất kì động tĩnh nào. Tống Thủ ngồi dậy, vỗ nhẹ lên lưng Nhan Niên rồi kéo tay cậu đứng lên, nhẹ nhàng gật đầu với cậu.
Nhan Niên hít một hơi sâu rồi chầm chậm thở ra. Có lẽ bởi căng thẳng mà mắt cậu nom như đẫm nước, lông mi khẽ rung, trông vừa tội nghiệp vừa đáng yêu bội phần. Trái tim Tống Thủ dao động trong khoảnh khắc. Với tình huống hiện tại, cả hai chỉ cần ngụy trang vụ việc lúc nãy thành tai nạn ngoài ý muốn là xong, còn nếu không thì cũng có thể…
Trong lúc Tống Thủ còn mông lung nghĩ ngợi, Nhan Niên đã trút một hơi thở thật dài rồi ngước mắt nhìn hắn cười toe. Khóe miệng cậu vẫn mang theo chút run rẩy, nhưng lời thốt ra lại là: “Mình sẵn sàng rồi!”
Tống Thủ chăm chú nhìn đôi mắt nai tơ của cậu. Ánh mắt ấy vừa rụt rè hoảng hốt nhưng cũng kiên định đến lạ lùng. Trái tim hắn bỗng mềm mại hơn bao giờ hết, hắn không nén được cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên mí mắt ửng hồng của đối phương.
Khi môi hắn chớm chạm vào mí mắt cậu, cửa phòng một lần nữa bật tung.
Lần này không ai lên tiếng, mẹ và con trai bốn mắt nhìn nhau, một sự im lặng chết chóc bao trùm.
Nhan Niên phân vân chẳng biết có nên quì xuống hay không. Tống Thủ dợm bước tiến lên, song còn chưa kịp mở miệng giải thích, hắn đã bị nhị vị mẫu hậu đồng loạt giơ tay ngăn lại. Mỗi vị đưa tay còn lại lên bịt miệng, rất lâu sau mới bật hỏi: “Thật đấy à?”
Nhan Niên và Tống Thủ đưa mắt nhìn nhau, tay trong tay, đồng thanh đáp: “Vâng. Thật đấy ạ.”
Lần thứ hai trong ngày, cánh cửa đóng sập trước mặt hai người.
Thế nhưng giờ phút này đây, cả hai không im lặng trốn trong phòng nữa mà nắm tay nhau đi ra ngoài. Có lẽ số trời đã định hôm nay sẽ là ngày ngả bài. Phòng khách trống trơn, hai ông bố còn bận thưởng trà sưởi nắng ngoài ban công. Từ trong bếp, có tiếng hú hét vọng lại.
Cả hai lần theo những giọng nói kia đi tới, có lẽ vẫn còn hơi chột dạ nên vô thức thả bước rất nhẹ. Càng tới gần, âm thanh kìm nén háo hức của các mẹ truyền ra càng rõ.
“Ối thần linh ơi đậu xanh rau má diếp cá củ dền ơi!”
“Cái này gọi là gì ta? Ô tê pê real rồi!”
“Á á á á á á á á! Chết chị rồi em ơi sướng quá!”
Cả hai đớ người, không tin nổi vào tai mình nữa. Quay đầu nhìn đối phương, nỗi nghi hoặc bỗng chốc nhân đôi. Có gì đó không ổn lắm ở đây.
Thình lình cửa phòng bếp mở toang, hai mẹ thay thìa tay đũa xông ra cùng mùi xào nấu thơm nức mũi. Nhan Niên đột nhiên hình thành một loại ảo giác rằng các bà đến để giết cậu làm thức ăn, bèn chuẩn bị sẵn sàng co cẳng chạy. Song mẹ Nhan đã nhanh chân hơn, vòng tay ôm cậu vào lòng.
Hai mẹ quàng vai nhau tạo thành một vòng tròn lớn ôm trọn lấy Tống Thủ và Nhan Niên rồi nhảy tưng tưng như thầy pháp cầu mưa. Mẹ Nhan thì thầm cổ vũ bên tai Nhan Niên: “Ú chu chu, cưng ngoan của mẹ có khác, giỏi lắm!” Mẹ Tống đứng cạnh Tống Thủ uốn éo như một cọng rong biển, sắc mặt Tống Thủ tức thì trở nên khó coi.
Hai ông bố ngoài ban công quay đầu liếc nhìn cảnh ăn mừng náo nhiệt trong phòng khách, đoạn cụng hai chén trà vào nhau: “Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài()”, sau đó tiếp tục phơi nắng.
() Hòa khí sinh tài: Bầu không khí hòa thuận giúp sinh ra tài lộc. Một quan niệm trong phong thủy.
Bốn mẹ con nô giỡn xong một trận thì quay lại bếp tiếp tục làm cơm. Nhan Niên đứng nhặt rau, tranh thủ hỏi nhỏ mẹ Nhan: “Mẹ không giận thật hở?”
“Giận cái gì?”
“Thì… Là… Sau này mẹ sẽ không có con dâu đó.”
Mẹ Nhan kinh ngạc chỉ vào Tống Thủ: “Đây không phải con dâu thì là gì? Từ hồi ba tuổi con đã suốt ngày gọi người ta vợ yêu, vợ yêu đấy thôi?” Nói đoạn, chợt như nhận ra điều gì, mẹ Nhan trợn trừng nhìn Nhan Niên: “Cún cưng, đừng bảo với mẹ con “ở dưới” đấy nhá?”
“Trời ạ!” Nhan Niên hoảng hốt nhảy dựng lên, ngắt lời bà: “Mẹ! Mẹ nói linh tinh gì vậy?”
Tống Thủ đứng bên bồn rửa, mặt mũi trắng bệch. Mẹ Tống quăng thìa: “Trai cưng! Không thể thế được đúng không?” Hắn điềm nhiên đưa mắt liếc bà: “Cháy nồi kìa mẹ.”
Căn bếp nhỏ lại náo loạn một hồi. Nhan Niên vẫn còn chút hồ nghi: “Hai mẹ không giận thật sao?”
Mẹ Tống không quay đầu lại, hỏi ngược: “Thế hai đứa có nghiêm túc không?”
“Đương nhiên rồi ạ!” Cả hai nhanh chóng khẳng định chắc nịch.
Mẹ Tống cười: “Vậy là ổn rồi! Muôn vàn tình cảm trên thế gian này, chỉ cần chân thành thì đều đáng được ban phúc.”
Mẹ Nhan khuỵu một đầu gối xuống, giơ cao một cây hành: “Em xin dâng bút đại thần.”
??????? Hở?????? Nhan Niên choáng váng trước hành động của mẹ mình, cả đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Làm sao mà phải ngạc nhiên thế? Con biết mẹ quen mẹ nuôi của con như thế nào không?”
Nhan Niên lắc đầu. Mẹ Tống trả lời giúp cậu: “Mẹ viết đồng nhân, nhờ mẹ con vẽ bìa. Mấy cái hình minh họa của mẹ con hồi đó á hả, cứ gọi là đỉnh vãi nhé!”
Còn chưa biết nên phản ứng thế nào, Nhan niên đã nghe thấy giọng mẹ cậu thầm thì: “Để mẹ vẽ cho hai đứa một tấm, nhưng cún cưng phải khai thật cho mẹ biết rốt cuộc là đứa nào ở trên…” Nhan Niên vội vàng chặn kín miệng mẹ đẻ, tránh cho bà lần thứ hai trong ngày không giữ tròn được khí tiết tuổi già.
Gần hai mươi tư giờ với đủ loại cảm xúc thăng trầm cuối cùng cũng qua, cả người Nhan Niên lâng lâng như vừa chơi mấy lượt tàu lượn siêu tốc, gục ngã ngay đơ trên giường. Tống Thủ bước tới vỗ về cậu, Nhan Niên nhắm mắt càu nhàu: “Sao mình lại có phụ huynh chẳng giống ai thế chứ!”
Tống Thủ không đáp. Nhan Niên bất thần bật dậy: “Không phải là cậu biết từ lâu rồi đó chứ?”
Tống Thủ mím môi: “Cũng chưa lâu lắm. Có một hôm mình vào phòng làm việc tìm đồ, thế là phát hiện mớ truyện đồng nhân ngày xưa mẹ mình in.”
Nhan Niên lao bổ vào người hắn: “Thế mà cậu chẳng nói cho mình biết! Làm mình lo sốt vó bấy lâu luôn í!”
Tống Thủ để mặc cho Nhan Niên đè lên, đặt tay lên lưng cậu, mỉm cười: “Chuyện đó cũng không phải nguyên nhân trực tiếp, mình chỉ nghĩ có lẽ mẹ sẽ chấp nhận khá nhanh thôi.” Vừa dứt lời, hắn lại bổ sung: “Mình cũng đâu ngờ là nhanh đến như vậy…”
Cả hai lại chìm vào im lặng. Thật sự đấy, làm gì có ai đòi viết với vẽ con ruột mình kiểu đó? Vớ phải mấy vị phụ huynh thế này chẳng biết là may mắn hay bất hạnh nữa.
Hai người đang đắm mình trong sầu muộn, cửa phòng ngủ bỗng hé ra một khe nhỏ, sau đó đóng lại nhanh như chớp. Giọng cười trêu chọc không lẫn vào đâu được của hai mẹ cất lên: “Ú chu choa, nhớ đóng kĩ cửa nha các cục cưng~”
Nhan Niên và Tống Thủ nhìn nhau, đồng thanh thở dài một hơi. Kế đến, cả hai cùng bật cười thành tiếng rồi dang rộng tay chân nằm phịch xuống giường, hai tay đan vào nhau không rời, nắm thật chặt, thật chặt.
-Hết chương -