Thi Mị nghiêng đầu nhìn cô ta, bàn tay cầm dĩa duỗi về phía trước.
Tạ Phương Phương miễn cưỡng cười nói, "Không cần.
"Nhặt điện thoại di động lên, video đã sớm bị hủy.
Tạ Phương Phương có chút ảo não, dù sao hiện tại cô đang bị ngốc, người kia chắc chắn sẽ không quản cô ta, vì sao cô ta còn phải sợ cô?Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Thi Mị càng thêm khinh thường.
Thi Mị cũng không thèm để ý đến thay đổi trong ánh mắt của Tạ Phương Phương, cô cúi đầu lấy bánh ngọt.
Ăn hết một phần ba chiếc bánh ngọt, Thi Mị liền không ăn nổi nữa, nhưng cô không dừng, cô muốn làm cho chiếc bánh này hỏng bét rồi mới hài lòng buông dĩa xuống.
Đường Tịnh Minh bỗng nhiên nghĩ tới Đường Vũ.
Đường Vũ cũng có thói quen xấu này, dùng không hết thứ gì cũng không muốn cho người khác động vào, ngoài Thời Lệnh Diễn ra, không ai có bất cứ vinh hạnh đặc biệt này.
Điều khác biệt chính là, cho dù Đường Vũ có làm bất kỳ điều gì cũng là cảnh đẹp ý vui.
Ngay cả lúc cô cãi nhau với người khác, cũng là dáng vẻ nữ vương kiêu ngạo, khiến cho người ta không tìm thấy chút bất nhã nào.
Mà Thi Mị.
Đường Tịnh Minh nhìn hiện trường tai nạn trước mắt, không đành lòng nhìn thẳng mà lấy khăn lau miệng cho cô.
Thi Mị nhận lấy, nở nụ cười cực kỳ sáng lạn với anh ta.
Đường Tịnh Minh vốn có chút ghét bỏ dáng vẻ này của cô nay giống như gặp quỷ, anh ta tự cầm khăn lau lau tỉ mỉ cho cô, "Ăn miếng bánh ngọt mà cũng có thể ăn thành như vậy, anh thấy em không phải tuổi mà là tuổi ấy.
"Thi Mị bị lau mặt, chu miệng phản bác ︰"Em đã tuổi rồi.
"Giọng nói mềm mại, lúc nói chuyện lông mày còn hơi nhíu mại, cả khuôn mặt vô cùng hồng hào.
Đường Tịnh Minh cười khổ, trêu chọc ︰ "Thế mà vẫn còn biết mình bao nhiêu tuổi, không tồi.
"Thi Mị lộ ra vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Tạ Phương Phương nhìn cảnh này, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Lúc Thi Mị còn bình thường, người khác bị vẻ hồ ly của cô quyến rũ, cam nguyện chạy theo cô thì cũng thôi, nhưng lúc này cô đã trở thành kẻ ngốc rồi, sao vẫn như vậy chứ?Chỉ bởi vì dáng vẻ xinh xắn của cô sao?Ghen tị không ngừng lan tràn trong lòng cô ta.
Tạ Phương Phương cười nói, "Anh Đường đối xử với Thi Mị thật tốt, hai người quen nhau bao năm rồi?"Đường Tịnh Minh ︰ "Rất lâu rồi !"Tầm mấy tiếng gì đó!Tạ Phương Phương cười càng thêm sâu, thăm dò hỏi ︰"Vậy anh nhất định là biết quá khứ của cô ấy nhỉ?"Đường Tịnh Minh nhướng mày, "Quá khứ của cô ấy?""Đúng vậy, " Tạ Phương Phương bưng ly cà phê lên, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý, "Tôi là bạn học trung học của cô ấy, lúc học trung học cô ấy đã không phải thiếu nữ tốt đẹp gì, hơn nữa còn từng bị người ta bao nuôi!.
""Bao nuôi?"Hai chữ này thật sự có chút nghiêm trọng.
Đường Tịnh Minh theo bản năng nhìn Thi Mị.
Thi Mị bỗng nhiên vô cùng tức giận, là cảm xúc của thân thể này.
Áp chế kích thích muốn đứng lên đáp trả cô ta, Thi Mị mở bàn tay ra cho Đường Tịnh Minh lau giúp mình.
Tạ Phương Phương thấy anh ta mắc câu, tiếp tục nói ︰ "Đúng thế, lúc mới vừa lên trung học, cô ấy ngay cả tiền học phí cũng không đóng nổi, tính cách cực kỳ quái gở, đến năm lớp có người nhìn thấy cô ấy ngồi trên xe sang đến trường, hơn nữa trên người còn toàn là đồ xa xỉ.
"Vẻ ngoài của Thi Mị vốn đã xuất sắc, sau đó thì trực tiếp trở thành hoa hậu giảng đường, có một không hai.
Có rất nhiều nam sinh xuất sắc đều vây quanh cô, nhưng Thi Mị vẫn tỏ vẻ thanh cao, giả bộ chẳng thèm ngó ngàng tới.
Cố tình trong mắt những nam sinh mà Thi Mị chẳng thèm ngó tới kia lại chỉ có mình cô, căn bản không thèm nhìn Tạ Phương Phương lấy một cái.
Rõ ràng xuất thân của Thi Mị vô cùng đê tiện, cô dựa vào cái gì mà được như vậy?……….
.
.