Thi Băng Băng sao có thể không biết!Vẻ mặt vô cùng suốt ruột, mong chờ đáp án của Thi Mị.
"Không phải!" Thi Mị không chút do dự, thở hổn hển chỉ heo con Becky trên mặt đất, "Cô ấy ném thẻ đen cao cấp của tôi!"Thẻ đen cao cấp?Người vây xem đã càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người nhìn sang cái gọi là "Thẻ đen cao cấp" theo hướng chỉ của Thi Mị.
Khi thấy một con heo nhỏ lóa mắt, đều nhịn không được yên lặng một lát.
"Ha!"Không biết ai cười trước.
Tiếng cười này khiến bầu không khí nhiễm mấy phần hài hước.
Khóe môi đội trưởng đội bảo vệ giật giật, nhưng mà lập tức khôi phục bình thường, hỏi tiếp: "Cô ấy biết rõ trên người cô có thẻ đen, nên mới dẫn cô tới đây sao?"Thi Mị gật gật đầu, chu môi vẻ mặt vô cùng không vui, bĩu môi, trên mặt còn vệt nước mắt, nhìn qua rất đáng thương.
Bên cạnh yên tĩnh một lúc, nhân viên quầy lập tức nói: "Vừa rồi, cô ta ép cô Thi lấy thẻ đen ra, mua đồ , vạn!"Người vây xem náo nhiệt thấy tình huống phát triển thành như vậy, sao còn không rõ!Cô gái này chỉ sợ là một người lừa gạt!Xung quanh cười ầm lên.
"Tôi còn tưởng rằng là thẻ đen cao cấp kia!""Bên trên quả thật có viết thẻ đen cao cấp, ai bảo cô nghĩ là thẻ đen khác hả?""Chẳng trách, chẳng trách!""! "Thi Băng Băng hô to: "Tôi không phải kẻ lừa đảo, tôi thật sự là em họ của cô ấy!"Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh lùng: "Cô Thi gặp tai nạn giao thông, đầu óc có chút vấn đề, tuy rằng chỉ số thông minh chỉ tương đương với đứa trẻ mấy tuổi, nhưng mà vẫn có thể nhận thức cơ bản, hôm qua tôi mới gặp cô ấy, cô ấy còn biết tôi, nếu như cô không phải kẻ lừa đảo, sao cô ấy lại hoàn toàn không biết cô?"Thi Băng Băng bị mọi người vây xem, sắp phát điên rồi, cố gắng liều mạng chứng minh sự trong sạch của mình, "Tôi và cô ấy có quen biết nhau mà, chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cô ấy là chị họ của tôi, Thi Mị, chị mau nói đi!"Thi Mị khóc thút thít, nhút nhát sợ hãi núp sau lưng đội trưởng đội bảo vệ, nói nhỏ: "Người xấu.
"Đội trưởng đội bảo vệ lập tức quyết định, "Đuổi ra ngoài!"Thi Băng Băng sao có thể chịu nổi sự nhục nhã này, tức giận đến khóc, quay người chạy đi.
Đang chạy phía trước, lại bị một người ngăn lại.
Người trước mặt là một người đàn ông trung niên, nhìn qua có vẻ nho nhã, lịch thiệp, ông ta mỉm cười nói: "Vừa rồi tôi đều thấy rõ.
"Vẻ mặt Thi Băng Băng vô cùng tức giận, "Tránh ra!""Cô chủ nhà chúng tôi rất thích cô, hy vọng có thể kết bạn với cô", người đàn ông trung niên lấy ra một tấm danh thiếp, "Tôi họ Liễu, cô có thể gọi tôi là chú Liễu.
"Thi Băng Băng nào có tâm tình quen biết bạn mới, đẩy tay ông ta ra, muốn đi.
Nhưng ngay khi cô ta xoay người, người nọ lại nói: "Cô vì một đứa ngu đần mà tức giận, thật không đáng, cô ta khiến cô mất mặt như vậy, chẳng lẽ cô không muốn báo thù sao?"Thi Băng Băng đang muốn đi lập tức dừng lại.
Chú Liễu đi tới trước mặt cô ta, mỉm cười đưa cho cô ta một chiếc thẻ, "Đi mua lại những thứ vừa rồi đi, sau này chúng ta còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
"Thi Mị nhìn thấy Thi Băng Băng chạy đi, trong lòng có chút tiếc nuối.
Năng lực chịu đựng kém như vậy, còn học người ta đi lừa gạt, hãm hại người khác?Hừ!Thi Mị đang tiếc nuối, đột nhiên ánh mắt liếc về một dáng người quen thuộc.
Mảnh mai, nhợt nhạt.
Trên người đã mặc thêm một áo khoác dài mỏng, dáng vẻ vô cùng sợ lạnh.
Trong lòng Thi Mị khẽ động.
Sức khỏe của Bạch Nguyệt Khiết yếu ớt, lại yếu tim, bình thường tuyệt đối sẽ không đến những nơi như này.
Hôm nay! Chẳng lẽ thật sự là tình cờ?……….
.
.