"Không xuống, vậy anh nói đi!"
"Đứa bé này là của Tống Tường!" Tư Mộ Thần nhìn chằm chằm vào ánh mắt Cảnh Tô không dám buông lỏng, anh không muốn làm cho Cảnh Tô đau khổ, anh biết mấy ngày nay cô và Tống Tường rất thân thiết với nhau, nếu để cho cô biết được tính tình của Tống Tường, có phải cô rất đau khổ không?"
"Không có khả năng, Tống Tường anh ấy.... ........."
"Cô bé, em có thể đừng ngây thơ được không, Tống Tường có nói với em anh ta là ai không? Anh ta có nói cho em biết gia đình bối cảnh của anh ta không?"
"Tôi.... ...... ...."
"Cô bé, đêm đó có phải có một người phụ nữ đến tìm em, sao đó không thấy tăm hơi không?"
"Làm sao anh biết?"
"Anh làm sao không biết, nhất cử nhất động của em anh đều biết hết, dù sao em trốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh!"
"Tư Mộ Thần, anh nói nhanh đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô bé, Tống Tường là thái tử trong giới hắc đạo."
"Thái tử, hắc đạo, anh nói đùa với tôi à, Tư Mộ Thần, sao tôi cảm thấy ngược lại anh giống như thái tử hắc đạo!"
"Ai Ai, nói gì đấy? Sao em có thể nói chuyện với đàn ông như vậy chứ? em còn không tin, cơ thể rất yếu, mai mốt mổ bụng bắt con, đếm lúc đó em lấy tóc của Tống Tường đến xét nghiệm DNA sẽ biết."
"Làm sao anh biết nhiều chuyện như vậy?"
"Cô bé, đây bất quá chỉ là một góc của núi băng, có rất nhiều chuyện bề ngoại em không nhìn thấy!"
"vậy, vậy đứa bé này anh còn muốn có nữa không?"
"Muốn, sao lại không muốn chứ?"
"Tư Mộ Thần, anh giỏi lắm. Chẳng phải anh là người cha thích tiết kiệm hả? Lợi cho con anh, chắc anh thích làm nhỉ? Vậy anh nuôi đi!" Cảnh Tô từ trên người anh nhảy xuống, mặc kệ Tư Mộ Thần, cô tựng dưng lại tức giận.
"Cô bé, anh sai rồi, còn không được sao?"
"Vậy anh sai chỗ nào?"
"Anh, anh, chính là.... ........ ai da, cô bé, anh không nên Thảo luận với em!"
"Thảo luận cái gì với tôi? Tư Mộ Thần chúng ta căn bản không có quan hệ gì với nhau, anh muốn làm một người cha tiết kiệm thì làm đi, nếu thích thì mua một tặng một, anh nhanh chóng đi đi."
"Cô bé, em đang trách anh không cho em danh phận phải không?"
"Anh đi đi, lúc này lão nương không thích của ngon vật lạ, tôi còn có Dung Thiểu Tước đấy!"
"Em dám nhắc Dung hồ ly với lão tử, chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải anh ta còn có Diêu Mộng Lan sao?" Tư Mộ Thần khinh bỉ nhìn Cảnh Tô, Dung hồ ly không phải là tên tốt gì.
"Anh đã biết từ lâu?" Cảnh Tô nguy hiểm nhìn Tư Mộ Thần, "Tư Mộ Thần, anh đã sớm biết tôi nhất định sẽ không ở chung với Dung Thiểu Tước, anh sẽ ngoan ngoãn chờ tôi quay đầu lại có phải không? chẳng trách, khi tôi đồng ý lời cầu hôn của Dung Thiểu Tước, anh đều thờ ơ, Tư Mộ Thần, anh đi đi!"Lúc này Cảnh Tô xem như hiểu được, đấu với người đàn ông này bị thua thiệt chính là mình, chơi dùng thủ đoạn với người đàn ông này, kết cục bi thảm nhất khẳng định không phải anh ta.
"Hắc hắc, cô bé, tôi nào có cao minh như vậy! Đây đều là chủ ý của tiểu tử Đường Tuấn!" Tư Mộ Thần ôm chặt lấy Cảnh Tô, cho cô ấm áp giữa trời mùa thu.
Có lẽ vòng tay ấm áp này thích hợp với cô nhất, Cảnh Tô hài lòng nhắm mắt lại tùy ý để gió thổi vào mình.
"Tư Mộ Thần, anh có cố vấn tốt như vậy, xem ra cho tôi mượn hai ngày đi!"
"Cô bé, em muốn làm gì?"
"Đúng vậy, tôi còn phải trông cậy vào cố vấn của anh giúp đỡ tôi đối phó với vị hôn phu của tôi chứ?" Cảnh Tô đặc biệt nhấn mạnh ba chữ đó, cố ý kích thích Tư Mộ Thần.
"Cảnh Tô, không phải em đang cố ý kích thích anh chứ? Tốt lắm anh sẽ cho em hài lòng, em xem anh đã chuẩn bị tốt cho em rồi!"
Ôm cô đang ngang qua trước quảng trường ti vi, Tư Mộ Thần dừng lại, chỉ cho Cảnh Tô nhìn lên màn hình ti vi.
"Theo báo cáo, đêm nay 'ngài Dung Thiểu Tước tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế tuyên bố hôm nay là ngày đính hôn của anh ta với tiểu thư Cảnh Tô, hiện tại truyền thông đã chờ đợi tin này lâu ngày, sẽ chờ đương sự xuất hiện!' Một phóng viên vui vẻ đưa tin.
"Anh nói an bày chính là cái này?" Cảnh Tô buồn bực, khi nào thì bọn họ đã nói qua muốn đính hôn rồi chứ?
"Em ngạc nhiên? Vì sao lại có tin này? Cô bé, em thật sự không biết sao? Đêm nay Dung Hiểu Tước xác định là muốn ép buộc em đính hôn với anh ta, kế hoạch của anh ta đã chuẩn bị rất tốt, sẽ chờ em đến thôi!"
"Nhưng mà đã là kế hoạch, làm sao anh có thể biết được?"
"Cô bé, em đừng ngốc như thế, tất cả người trong thiên hạ đều biết, chỉ có một mình em bị lừa mà không biết, cô bé của tôi, thật sự không thể cho em ra ngoài, vừa đụng vào vách tường đã trở nên ngây ngô!" Ở trong mắt Tư Mộ Thần, Cảnh Tô là một cô bé ngây ngô, cần được yêu thương, cần được quan tâm, mà người kia bị trả giá, anh hy vọng vĩnh viễn là anh.
"Đường Tuấn, ở đây!" Tư Mộ Thần mặc đồ bệnh nhân, chói mắt nhất trong đám người, dường như Đường Tuấn cũng không phân biệt được.
"Đi thôi! Cô bé!" Anh kéo cô đang đứng ngây ngốc.
"Đi đâu?" Cảnh Tô quay đầu, mở to hai mắt, ngây ngốc hỏi.
Tư Mộ Thần thổi nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô: "Đồ ngốc! tất nhiên là đưa em đi trang điểm cho xinh đẹp rồi!"
Mũi cô hơi ê ẩm, người đàn ông này không phải đối xử với cô rất tốt, thì cũng chân thật với cô nhất.
Trên xe, Cảnh Tô nhẹ nhàng dựa vào bờ vai Tư Mộ Thần, trên người anh có hương đặc biệt dễ ngửi, anh không hút thuốc lá, không có hơi thở mùi thuốc lá, khiến Cảnh Tô cảm giác yên tâm.
"Lão đại, chị dâu, tôi đã đến!"
"A Tuấn, cậu cũng nên đi chọn quà cho cô ấy đi!"
Tư Mộ Thần nói ra những lời này vô cùng ái muội, Cảnh Tô nhìn anh, một mảnh ý cười, khiến gương mặt Đường Tuấn đỏ bừng.
"Lão, lão đại, anh đưa chị dâu đi dạo đi, cô ấy sắp điên rồi!"
"A, ý của tiểu tử cậu là nói tôi và cô bé, cả hai chúng tôi làm bóng đèn cho các người có phải không?"
"Được rồi, anh làm gì đi, hai chúng tôi đi là được rồi!" Cảnh To nhìn bộ dạng của Tư Mộ Thần, vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Hắc hắc, anh không phải muốn đùa giỡn với cậu ta đâu, đúng rồi, A Tuấn nhớ để xe lại!"
"Hoài Thân, tôi lại tới rồi!" Cảnh Tô nhìn thấy Hoài Chân, thì nhịn không được muốn làm nũng với cô ấy. Tư Mộ Thần nhìn thấy các cô vui vẻ, thì anh lại bắt đầu chọn lựa âu phục.
"Cậu nha, lâu rồi không đến thăm mình, đến chỗ của mình có cái gì tàn bạo muốn ăn cậu à?" Hoài Chân nói chuyện rất nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo nhiều điểm hương vị của Giang Nam, cười rộ lên hai mắt cong tạo thành một khe hở, nhìn rất đẹp.
"Tôi nói này, người có thể thiết kế ra những bộ quần áo này là ai, thì ra chủ nhân cũng là quốc sắc thiên hương như vậy!' Người nói chuyện mang theo giọng điệu không nghiêm túc.
"Ai da, hai vị mỹ nhân, đêm nay tôi mời các cô đi hát có được không? chúng ta đi bar!" Người đàn ông này là con cháu Thẩm tướng quân Thẩm Quốc Hoa, anh ta không giống ông nội anh ta, anh ta thích hắc đạo hỗn loạn, nhìn bên người anh ta có một đám người mặc đồ đen mang kính đen, đều là súng thật đạn thật.
Đối đãi với những người này, Hoài Chân có rất nhiều biện pháp, những người này có lai lịch không nhỏ, ra tay cũng không có lợi ích gì.
"Hoài Chân, cậu đừng sợ, đợi một chút Tư Mộ Thần sẽ đến đây!" Đối với Cảnh Tô, Hoài Chân có cảm giác không nói nên lời, nhưng tuyệt đối không phải là cảm động.
Lăn lộn trong xã hội này vài năm, Hoài Chân vốn hồn nhiên đã chết rồi, "Tô Tô, cậu đừng va vào vũng bùn này, anh ta không dám làm gì đâu.”
Nếu thật sự anh ta muốn làm gì, người đứng sau lưng sẽ không đồng ý.
"Ôi, khẩu khí cũng không nhỏ, Thẩm Quốc Hoa tôi còn sợ gì đó sao?" Anh ta bắt được Cảnh Tô, sau đó tính ôm Hoài Chân rời đi.
"Thẩm Quốc Hoa, mày nói, nhà họ Thẩm các người dám đụng đến người của Tư Mộ Thần tao sao?"Tư Mộ Thần vừa khéo sửa sang lại quần áo, chỉ có hai nút thắt dưới tay áo không có cài lại.
"Cô bé, còn không mau qua đây cài nút cho anh, em xem, Hoài Chân, bộ âu phục này không phải tôi mặc rất vừa người sao, cô có thể tìm giúp tôi một bộ đẹp hơn một chút không?"
Hai cô nghe phân phó, tiến lên sửa sang lại quần áo cho Tư Mộ Thần.
"Thiếu tướng Tư thật có khí phúc tốt, Thẫm mỗ tôi tạm biệt trước!" Thẩm Quốc Hoa chen ngang vào, ai cũng không biết sau này lúc nhà họ Tư khó khăn nhất, Nhà họ Thẩm ngáng chân một cú quá nặng.