Dù sao con trai cũng còn non nớt, có phải nói dối hay không thì anh đều nhìn ra được. Chỉ trách Khúc Như Hoa bị những điều này làm lu mờ đầu óc, vì quá cưng chìu cháu nội mà cố tình bài xích đối với Bạch Tuyết.
Biết ở lại chỉ có thể khiến Bạch Tuyết càng ngày càng khó xử nên Nhiếp Phong thẳng thắn mượn danh nghĩa tức giận dẫn cô rời khỏi biệt thự của mẹ mình.
Nhiếp Phong vỗ ngực mình, có một loại cảm giác kỳ quái đang từ trong đáy lòng tràn ra. Cảm giác này từ khi nào thì bắt đầu đây? Nếu như tìm hiểu thì tựa hồ như ở trước cửa quán bar, cô cầu xin anh diễn vở tình nhân giả. Tối hôm ấy, anh phảng phất nhìn thấy đây là một Bạch Tuyết tựa như khác xa tựa như gần gũi với hình ảnh bốn năm trước trong đầu anh.
Chuyện bốn năm trước, tuy rằng không quan trọng nhưng trong trí nhớ anh chưa từng quên cái đêm định mệnh ấy. Anh ôm một cô gái trẻ tuổi nhưng trong lòng lại nghĩ đến người phụ nữ khác. Anh cảm thấy áy náy vì điều đó.
Bởi vì Nhiếp Phong biết, một cô gái thuần khiết, một cô gái vẫn núp trong bóng tối lén lút nhìn anh, nếu như không phải đang ôm giấc mơ tốt đẹp nhất về anh, không phải chân thành yêu anh say đắm thì sẽ không đem cái quý giá duy nhất ấy mà trao cho anh. Còn anh chỉ xem cô như một kẻ thế thân.
Vì vậy, anh cảm thấy có lỗi với Bạch Tuyết, khi cô đụng trúng Đái Kiều Nghiên và bị một bạt tai thì bóng dáng ấy cũng biến mất ngoài kia. Hơn nữa, sau bốn năm biến mất, lúc gặp lại, nhìn thấy tên cô và bức, ảnh kia thì dường như tất cả những ký ức từ xa xưa như tràn về che lấp trí nhớ anh.
Thoải mái tắm xong, Bạch Tuyết từ toilet đi ra thì nhìn thấy Nhiếp Phong đang dựa vào đầu giường xem laptop.
"Vẫn làm việc à?" Bạch Tuyết ngồi ở trước bàn trang điểm lau tóc, nói: "Vậy em ra phòng khách ngủ."
Ngẩng đầu lên, Nhiếp Phong nhíu mày, nói: "Tại sao muốn ngủ phòng khách?"
Hắng giọng một cái, Bạch Tuyết có chút không dễ chịu, nói: "Sợ quấy rầy anh làm việc."
Là cô không quen lấy thân phận vợ mới cưới để ở cùng anh mới đúng.
Đóng laptop lại, Nhiếp Phong tháo kính xuống, thân hình hơi chuyển động, nói: "Từ hôm nay trở đi, giường này có một nửa là của em."
"Toàn ngôi nhà này đều của em một nửa sao?" Bạch Tuyết dùng thái độ đùa giỡn để giảm bớt căng thẳng.
"Nếu như em muốn, tất cả đều là của em." Nhiếp Phong cười nhạt nói.
Toàn thân Bạch Tuyết bắt đầu sởn gai ốc, cảm giác đêm nay Nhiếp Phong dịu dàng đến lạ lùng.
Buông khăn mặt xuống, Bạch Tuyết kéo quần dài cao lên, cứng ngắc đi tới bên giường, sau đó nhanh nhẹn chui vào chăn.
Bọn họ đã có biết bao lần thân mật mà giờ cô còn thẹn thùng.
"Do anh nói cả đó nhưng em không muốn toàn bộ, em chỉ cần một nửa." Bạch Tuyết thật lòng nhìn Nhiếp Phong "Nếu như anh đồng ý chia sẻ tất cả cho em, lại nói rất hùng hồn như thế thì anh có phải nên chia sẻ một nửa về quá khứ của anh với em không?"
Rốt cục lại cũng lẩn quẩn vào vòng đề tài này.
Nhiếp Phong cúi đầu thở dài, anh biết anh không thể nào lẩn tránh cô về chuyện của mẹ Nhiếp Học Văn được. Cách đây không lâu, anh cũng thầm nhủ phải tìm cơ hội nói rõ với cô. Có lẽ đây là thời cơ tốt nhất.
"Được rồi, thực ra đây chỉ là chuyện cũ, lại không phải chuyện gì to tát lắm." Nhiếp Phong tắt đèn, chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ ngay đầu giường "Nếu như em muốn nghe thì anh sẽ kể em nghe."
"Khoan đã!" Bạch Tuyết đứng dậy ngăn cản Nhiếp Phong nói tiếp.
Nhiếp Phong nhìn Bạch Tuyết, không phải cô rất muốn biết chuyện về người phụ nữ tên "Nhu Nhu" kia sao?
Bạch Tuyết đưa tay ra kéo cánh tay Nhiếp Phong đang đặt ở trên gối. Sau đó cô vỗ hai lần và nằm xuống, đầu gối lên trên cánh tay của anh, thân thể mềm mại nhẹ nhàng nép vào cạnh người Nhiếp Phong.
"Được rồi, bắt đầu kể thôi!" Ngẩng đầu lên nháy mắt với anh, Bạch Tuyết cười híp mắt nói.
Nhiếp Phong bị cử chỉ đáng yêu của Bạch Tuyết chọc cho đến nỗi không nhịn được lộ ra một nụ cười thật lớn. Sau đó dường như anh không quen được việc không kiểm soát chính mình như vậy nên che miệng nghiêng đầu.
Thật đáng yêu! Bạch Tuyết lộ ra nụ cười xấu xa! Thì ra anh chàng hồ ly này cũng có vẻ mặt thẹn thùng đến đáng yêu như vậy?
"Khụ khụ, được rồi." Nhiếp Phong điều chỉnh tâm tình và,vẻ mặt mình, sau đó mới bắt đầu kể chuyện về Tân Nhu, anh và anh trai Nhiếp Vân.
Lúc đó, anh trai của Nhiếp Phong cũng hơi lớn tuổi. Khi Nhiếp Phong học cao trung thì Nhiếp Vân đã bắt đầu đến làm ở công ty rồi.
Vì muốn cho Nhiếp Phong có nền giáo dục tốt hơn và cũng bởi vì sức khỏe của hai bậc trưởng bối cũng không khỏe lắm nên Khúc Như Hoa và chồng quyết định di cư sang nước ngoài. Đó là vừa để Nhiếp Phong ở nước ngoài học hỏi, vừa để chữa bệnh cho ba Nhiếp Phong.
Chính là lúc học ở nước Anh, từ khi lên đại học, anh luôn để ý một người con gái Trung Quốc sang đây du học. Cô ấy tên là Tân Nhu.
Tân Nhu vào học trường này hoàn toàn do sự thông minh và thực lực của cô ấy. Cô cũng không phải dựa vào mức lương bậc trung của ba mẹ bỏ vốn cho du học mà cô tự mình đi làm thêm để kiếm tiền cho việc ăn học.
Là người khá rộng rãi lại thoải mái, dịu dàng lại yêu kiều, Tân Nhu rất hấp dẫn người khác. Trong vòng sinh hoạt tuần hoàn của mình, Nhiếp Phong chưa bao giờ gặp được một người con gái tích cực mà lại có sức quyến rũ như cô lúc này.
Mà cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Nhiếp Phong và Tân Nhu được mọi người công nhận là "Tình nhân" nữa. Tuy rằng không ai nói nhưng nhìn ánh mắt của đối phương như có ý: “Tình trong như đã, mặt ngoài còn e”.
Nhiếp Phong đã từng rất nhiều lần nhớ lại đoạn tháng ngày ngọt ngào trong trường đại học kia. Nếu như nói mối tình đầu nhất định là hoàn mỹ thì anh nghĩ chắc mình đã "Yêu" Tân Nhu rồi. Chỉ có điều, phần "Yêu" này có sự tham gia của đại ca Nhiếp Vân khiến anh không đỡ nổi một đòn sau đó.
Hết chương