Vì dạo gần đây cô thường hay xin nghỉ nên lần này dù chân có bị thương, cô cũng không thể xin nghỉ. Nếu không Đái Kiều Nghiên chắc chắn sẽ lại kiếm cớ chê cười cô.
Từ chối lời Nhiếp Phong yêu cầu cô nghỉ phép, Bạch Tuyết quyết tâm muốn đi làm. Chỉ có điều quả thật khi xoay chân qua bên phải hoặc bên trái, cô vẫn còn rất đau đớn, có cảm giác như chân mình bị gãy xương hoặc là bị què rồi.
Nhiếp Phong dừng xe, nhìn Bạch Tuyết cởi dây an toàn chuẩn bị đi ra trước. Anh cau mày dặn dò: "Đừng đi lại quá nhiều."
Bạch Tuyết gật gù, trong lòng tràn lên một cỗ ấm áp.
Nhìn Bạch Tuyết khập khễnh đi vào,thang máy ở bãi đậu xe dưới đất, trong lòng Nhiếp Phong có chút phiền muộn. Không hiểu tại sao cô cứ nhất định phải tỏ ra mạnh mẽ như thế, nếu là người phụ nữ bình thường khác thì họ chắc chắn đã xin phép nghỉ rồi.
Suy nghĩ một hồi, Nhiếp Phong xuống xe đuổi theo Bạch Tuyết.
"A!" Bạch Tuyết có cảm giác cánh tay bị người khác nắm lấy. Cô hoảng sợ hết hồn, định thần nhìn lại nhận ra là Nhiếp Phong thì nói: "Anh... Không phải anh nên đi trễ hơn em năm phút sao?"
Nhiếp Phong nhíu mày nhàn nhạt nói: "Lẽ nào cấp trên và cấp dưới không thể trùng hợp đi cùng thang máy sao, cũng không được vào công ty cùng lúc sao?"
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhiếp Phong, dĩ nhiên cô không tìm được lý do phản bác lại lời nói của anh.
"Không phải càng trốn tránh thì càng khiến người ta hoài nghi sao? Đi thôi!" Nhiếp Phong cứng rắn dìu Bạch Tuyết, đỡ cô đi đến thang máy.
Hành động này... Hành động này quá thân mật rồi? Hay là anh ấy bị sốt?
Sáng sớm, có rất nhiều người chờ thang máy, Bạch Tuyết đi đến cửa thang máy thì cũng liền né tránh sự thân mật quá mức của Nhiếp Phong đối với mình. Sau khi bước vào thang máy, cô co người đứng trong góc tối cũng không thèm nhìn anh lấy một lần.
Ngược lại, việc Bạch Tuyết cố ý tạo khoảng cách để tránh sự hiềm nghi của mọi người lại kích thích Nhiếp Phong. Anh cũng theo sát bên cạnh cô, che chắn trước người cô để tránh việc chen chúc vô tình dẫm lên chân cô.
Rõ ràng anh có thẻ thang máy dành cho nhân viên VIP, có thể dùng thang máy VIP chuyên dụng nhưng vì sao anh cứ phải nhất định cùng cô đứng chen lấn giữa nơi thang máy công cộng chật hẹp này, thực sự là...
Vất vả lắm thang máy mới từ từ lên đến tầng văn phòng hành chính tập đoàn PLO, Nhiếp Phong lại đứng chắn trước mặt Bạch Tuyết, lại vô cùng chăm sóc và giúp đỡ Bạch Tuyết từ từ chen ra ngoài.
"Tổng giám đốc Nhiếp?" Trong thang máy, những nhân viên ở tập đoàn PLO kinh ngạc thốt lên: "Sao ngài..." Sao ngài ấy lại đi cầu thang máy này? Hơn nữa còn chào mọi người như thế.
Nhiếp Phong chỉ gật gù, sau đó cùng Bạch Tuyết đi ra khỏi thang máy.
Trong thang máy, có ba nhân viên cũng làm việc trong tập đoàn PLO, họ đều trợn mắt nhếch miệng, giật mình nhận thấy tổng giám đốc ôn nhu dịu dàng đỡ Bạch Tuyết đi như người chồng đang săn sóc cho vợ mình vậy.
Đây là tình huống oái oăm gì đây?
Ra khỏi thang máy, Nhiếp Phong buông Bạch Tuyết ra, khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một nhìn về phía ba người nhân viên kia.
"Lúc đang chờ thang máy thì thấy dường như Bạch Tuyết đang bị thương ở chân nên tôi đưa giúp cô ấy lên lầu.” Anh bình tĩnh nói như đang bàn luận chuyện thời tiết.
Bạch Tuyết cúi đầu như mình đang phạm vào tội lớn, bắt đầu lo lắng tại sao trước đó không ngăn cản anh.
Giải thích xong lý do mình xuất hiện ở trong thang máy công cộng, Nhiếp Phong cũng đi thẳng vào công ty, ném lại những lời suy đoán của các nhân viên phía sau.
"Ôi! trời ơi! Tôi thật hy vọng người bị thương ở chân chính là mình." Một trong ba nữ nhân viên kia thở nhẹ nói: "Bạch Tuyết, cậu quá hạnh phúc. Tổng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng lại đưa cậu đến thang máy."
Bạch Tuyết không ngừng toát mồ hôi lạnh, lúng túng cười nói: "Vâng... Là tổng giám đốc Nhiếp săn sóc đối với các công nhân viên thôi..."
Ba đồng nghiệp vẫn cứ líu ra líu ríu, cùng chen chúc với Bạch Tuyết bước vào công ty. Cũng không bao lâu sau, với mức độ tám chuyện của các cô thì trong phòng làm việc liền truyền ra một tin bát quái "Tổng giám đốc Nhiếp chính là một người đàn ông dịu dàng và ấm áp”.
Đang ngồi yên trong chỗ ngồi của mình, Bạch Tuyết như đứng trên đống lửa, ngồi đống than. Các đồng nghiệp trong văn phòng cứ quấn quít lấy cô hỏi về cảm giác của mình thế nào khi đứng trong thang máy ba phút bên cạnh tổng giám đốc kia.
Cảm giác sao? Cảm giác gì? Cô và Nhiếp Phong cũng đã sống chung nhà khoảng ba tuần rồi.
Người đàn ông ấm áp ư? Phát minh mới này cũng không tệ lắm nhưng có điều hình như không thích hợp với Nhiếp Phong cho lắm.
Việc Tư Hoài Dương chiến tranh lạnh với mình khiến Bạch Tuyết vẫn canh cánh trong lòng. Sau một hồi suy nghĩ, cô lấy hết dũng khí bấm số điện thoại của Tư Hoài Dương.
Tiếng chuông reo rất lâu mới có người bắt máy, tim Bạch Tuyết cũng muốn nhảy lên khỏi cổ rồi.
"Alo? Hoài Dương? Tớ là Bạch Tuyết." Có phải cậu ấy vẫn còn đang giận cô?
"..." Trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở, cũng không có ai nói chuyện.
"Cậu không nên tức giận. Chuyện tớ không nói sự thật về Hoa Nhị Nhị là lỗi của tớ nhưng tớ cũng không hy vọng cậu vì biết chuyện này... Ai, thôi quên đi, giờ cậu cũng đã biết rồi thì thôi vậy. Chúng ta làm bạn bè lâu như vậy rồi mà chẳng lẽ tớ không hiểu tính cách của cậu ra sao ư? Cậu là loại người dễ trêu chọc như vậy sao? Tớ cho rằng..."
"Xin lỗi, Tư Hoài Dương cậu ấy... hiện giờ cậu ấy không tiện nghe điện thoại." Một giọng nữ từ trong điện thoại truyền đến.
Hả? Bạch Tuyết lấy tay đưa điện thoại ra nhìn một chút. Phụ nữ sao?
Nếu như không phải đối phương nói Tư Hoài Dương không tiện nghe điện thoại thì cô còn tưởng rằng mình đang gọi nhầm số.
"Vậy... xin hỏi cô là..." Bạch Tuyết cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này không phải là Hoa Nhị Nhị.
"Xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn nhận điện thoại của anh ấy nhưng bởi vì di động vẫn reo liên tục, tôi cầm lên và không cẩn thận ấn nút nhận cuộc gọi. Vì vậy... hay để tôi nói anh ấy gọi điện lại cho cô." Giọng của người phụ nữ này thật dịu dàng lại đang có chút bối rối muốn cúp điện thoại.
Bạch Tuyết cầm điện thoại di động trong tay có chút ngây ngốc, trong đầu hiện lên rất nhiều suy đoán.
Nhanh như vậy mà tên tiểu tử Tư Hoài Dương kia lại yêu lần nữa rồi sao?
Không thể nào? Bạch Tuyết có chút lo lắng suy nghĩ.
Suy nghĩ một chút, Bạch Tuyết lại cho ba mẹ mình.
Tên này không chịu nói chuyện với cô nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ chịu nói chuyện với ba mẹ Bạch.
"Con về ăn cơm à? Nhiếp Phong có ghé qua không?" Mẹ Bạch vừa nghe con gái nói muốn về nhà ăn cơm thì trong lòng khỏi cao hứng nói rất nhiều điều. Đương nhiên bà cũng thuận tiện hỏi tình hình con rể mình có tới hay không.
"Anh ấy còn có việc bận nên sẽ không đến cùng." Bạch Tuyết thuận miệng nói dối.
Nhiếp Phong bận bịu như vậy chắc không có thời gian đến đây đâu. Huống hồ, cô muốn gặp Tư Hoài Dương, Nhiếp Phong ở đây không tiện.
"Mẹ à, gần đây Hoài Dương có liên lạc với ba mẹ không?" Bạch Tuyết hỏi.
"Có, cuối tuần trước Hoài Dương còn đến nhà ăn cơm,đấy, nói là công ty đã khôi phục và đang bắt đầu phát triển. Sức khỏe ba cậu ấy cũng tốt lên rất nhiều." Mẹ Bạch đáp.
Bạch Tuyết cũng thoải mái phần nào, nói: "Mẹ, cuối tuần này con sẽ về ăn cơm, mẹ cũng gọi Hoài Dương đến nhưng đừng nói rằng có con trở về. Chỉ cần nói cậu đến ăn cơm là được."
"Các con sao vậy? Lại cãi nhau rồi à?" Mẹ Bạch đoán ra liền biết.
"Đúng vậy, bởi vì có chút chuyện hiểu lầm nên cậu ấy giận con đã lâu rồi, bây giờ lại không thèm để ý tới con nữa." Bạch Tuyết ngoác miệng nói.
Bạn gái mới có rồi mà cũng không tha thứ cho cô, cũng không nói chuyện với cô.
"Được rồi, nghe nói cậu ấy rất bận, không biết có thể đến hay không." Mẹ Bạch cũng không hy vọng hai đứa trẻ đã chơi từ nhỏ đến lớn lại giận dỗi "Từ trước đến nay đứa nhỏ Hoài Dương này vẫn luôn nhường nhịn con, mà lần này con làm sao lại khiến nó giận dỗi thế?"
Ai, nói ra rất dài dòng. Bạch Tuyết cũng không muốn nói ra chuyện Tư Hoài Dương có bạn gái cho mẹ biết. Cô chỉ tùy tiện kiếm cớ lấp liếm cho qua.
Sau khi nói chuyện với mẹ mình xong, Bạch Tuyết cũng thông báo với Nhiếp Phong nói cuối tuần này muốn về nhà mẹ đẻ. Nhiếp Phong cũng muốn đi cùng về nhà nhưng anh thật sự còn có việc bận không thể về. Điều này cũng hợp ý Bạch Tuyết.
Cuối tuần, Nhiếp Phong đưa Bạch Tuyết về nhà mẹ đẻ. Sau khi lên lầu chào hỏi thì anh cũng liền đi, Bạch Tuyết lại giúp đỡ mẹ làm bữa trưa. Đề tài trò chuyện của hai mẹ con đều là cuộc sống hôn nhân của cô. Trước giờ cơm, Tư Hoài Dương cũng đến.
"Ôi, Hoài Dương tới rồi." Ba Bạch vừa mở cửa liền nhìn thấy dáng người của Tư Hoài Dương đẹp trai đang đứng dưới ánh mặt trời với nụ cười rạng rỡ. Ông nhiệt tình nói: "Mau vào đi, vào đi thôi. Ế, vị tiểu thư này là..."
Hôm nay Tư Hoài Dương đến tham dự không phải chỉ một mình mà còn dẫn theo một cô gái trẻ xinh đẹp.
"Chào bác, cháu tên Phùng Lan." Cô gái trẻ cầm đồ đi vào, rất lễ phép chào hỏi ba Bạch: "Cháu là bạn của Tư Hoài Dương."
Bạch Tuyết nghe được tiếng người nói chuyện nên từ phòng bếp ló đầu ra. Khi nhìn thấy Tư Hoài Dương đến, trong lòng cô có chút không yên. Đồng thời lúc này cô cũng nhìn thấy cô gái xinh đẹp dịu dàng đang đứng bên cạnh Tư Hoài Dương nhìn thật quen mắt.
Nhìn rất quen? Không phải, ngoại trừ các đồng nghiệp ở tập đoàn PLO thì trong thành phố Z này, cô không có quen thân với ai hết mà.
Khoé mắt Tư Hoài Dương liếc thấy Bạch Tuyết đang ngó dáo dác, cố ý làm bộ không nhìn thấy cô, thân thiết khoác vai Phùng Lan cười nói: "Ba Bạch, đây là bạn gái mới của con, ba thấy thế nào? Hôm nay con cố ý dẫn đến để ra mắt ba mẹ."
Quả nhiên là bạn gái mới. Bạch Tuyết rúc đầu về, cảm thấy lạ là rốt cuộc cô đã gặp cô gái xinh đẹp dịu dàng này ở đâu đây?
"Tiểu thư Bạch không nhớ tôi sao?" Phùng Lan ngồi đối diện Bạch Tuyết ngượng ngùng cười: "Cô thực sự là người hay quên."
Ai đây? Bạch Tuyết xới cơm để trên bàn, tỉ mỉ nhìn lại Phùng Lan. Cô ấy nhìn thật quen mắt nhưng cô không có ấn tượng gì.
"Lan Lan, đầu của cô ấy là đầu gà, dung lượng khá nhỏ, không nhớ ra em cũng là chuyện bình thường." Tư Hoài Dương nói móc Bạch Tuyết: "Có lúc cô ấy còn quên luôn cả người bạn thanh mai trúc mã gắn bó suốt nhiều năm trời như anh đây. Một người đã chịu nhiều oan ức vì cô ta mà cô ta còn quên thì những việc khác chỉ là chuyện bình thường."
Hí! Bạch Tuyết tê dại trừng mắt liếc nhìn về phía Tư Hoài Dương nhưng đối phương căn bản không nhìn cô. Xem ra con cừu này vẫn còn đang mang hận, đồ trọng sắc khinh bạn.
Lại xới một chén cơm đặt lên trên bàn, Bạch Tuyết kéo ghế ngồi xuống.
"Tiểu thư Phùng, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi? Tôi chỉ cảm thấy cô rất quen mắt nhưng vẫn không thể nhớ ra được." Bạch Tuyết nhìn Phùng Lan mỉm cười nói.
Phùng Lan ngẩng đầu lên, mắt tròn to xinh đẹp lóe lên tia sáng, nói: "Tiểu thư Bạch, tôi là hộ lý làm việc trong khu nội trú bệnh viện Tể Phong. Lần trước khi tiểu thư Hoa đến náo loạn thì tôi cũng có mặt ở đó."
Bạch Tuyết nhớ đến việc Hoa Nhị Nhị đánh cô ở phòng bệnh, đúng là lúc ấy có một cô hộ lý vào can ngăn, thì ra là...
"Hóa ra là cô à? Vậy tôi còn nợ cô một tiếng cám ơn đấy." Bạch Tuyết đứng lên đưa tay ra trước mặt Phùng Lan nói: "Hôm đó thực sự rất cảm ơn cô. So với cái người trọng sắc khinh bạn dù chết cũng không muốn ra mặt này thì tiểu thư Phùng quả thực là nữ trung hào kiệt, một thiên sứ áo trắng chân chính."
Xí! Tư Hoài Dương lườm một cái xem thường.
Phùng Lan liếc mắt nhìn Tư Hoài Dương, lại đưa tay ra đáp lễ với Bạch Tuyết sau đó che miệng cười trộm.
Thực sự là một cô gái dịu dàng, Tư Hoài Dương đều chỉ lựa chọn những loại phụ nữ có tính cách như vậy thôi.
Vợ chồng nhà họ Bạch đã sớm quen với việc Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương đấu khẩu nên bọn họ cũng không quan tâm lắm về việc chiến tranh lạnh giữa hai đứa chúng nó.
Lúc ăn cơm, Phùng Lan rất quan tâm săn sóc cho Tư Hoài Dương khiến ba mẹ Bạch cũng không tiện gắp rau cho Tư Hoài Dương. Trong phòng toả ra một không khí tình ý nồng đậm.
Bạch Tuyết cảm thấy kỳ lạ rằng tại sao Tư Hoài Dương và Hoa Nhị Nhị mới chia tay chưa đến một tháng mà tên này lại nhanh chóng cặp ngay với một nữ hộ lý này?