Một ngón tay thon dài hung hăng đẩy sau ót Bạch Tuyết khiến cô không chịu nổi ngả đầu về phía trước.
"A!" Bạch Tuyết vịn cổ, ngẩn người, trừng mắt nhìn người đang gây hoạ cho mình.
Nhiếp Phong trong trang phục England bưng ly cà phê lên uống, ánh mắt sáng lấp lánh có hồn đang nhìn chằm chằm Bạch Tuyết. Nãy giờ anh chú ý cô ngẩn người cũng qua hai ba phút rồi.
Xoa ót mình hồi lâu, Bạch Tuyết nhẫn nhịn che giấu tâm sự trong lòng, cúi đầu tập trung ăn điểm tâm.
Để ly xuống, giọng Nhiếp Phong nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thì nói ra, không cần giấu giếm, nếu không sau này chúng ta rất khó sống chung với nhau."
Anh đã cố tình giành phần thua thiệt về mình rồi.
Bạch Tuyết nhét vào miệng mình một miếng trứng lớn, vừa nhai vừa trợn to mắt.
Đái Kiều Nhu nhất định cho rằng cô sẽ giấu Nhiếp Phong chuyện bí mật kia, sẽ cho rằng cô sẽ tự rời bỏ Nhiếp Phong, không muốn kết hôn cùng người đàn ông đã giấu diếm cô quá nhiều bí mật sao?
Nhưng...... Cô không có đường lựa chọn, bất luận cô phản kháng thế nào, bất luận anh có giấu diếm bao nhiêu bí mật thì cô vẫn phải kết hôn với anh.
Bạch Tuyết trầm mặc khiến Nhiếp Phong cảm thấy lạ lùng. Anh nhìn cô yên lặng ăn cháo, ăn bánh trứng mà bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng, lông mày anh khẽ nhướng lên.
"Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?" Buông đũa trong tay xuống, dù bận nhưng anh vẫn ung dung ngồi thẳng nhìn Bạch Tuyết "Đái Kiều Nhu đã trở về Pháp rồi, Đái Kiều Nghiên cũng sẽ không kiếm chuyện với em nữa, ba mẹ cũng đã đồng ý việc chúng ta kết hôn...... Hiện tại chỉ còn ..Sóc...dllllquyydonviệc mẹ anh đến gặp mặt ba mẹ em và hẹn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ thôi. Em còn thấy có gì không ổn sao? Hay là vì việc anh giúp đỡ Tư Hoài Dương để công ty nhà cậu ta có thể tiêu thụ được xe hơi?"
Bạch Tuyết cũng buông đũa trong tay mình, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Phong, nói: "Em không hiểu những thứ này."
Bất luận anh ta dùng cách gì để giúp đỡ Tư Hoài Dương, để nhà họ Tư có thể tự mình từng bước đứng lên thì cô cũng cám ơn anh rất nhiều rồi.
"Vậy vì sao em không vui?" Nhiếp Phong có chút không vui hỏi.
Tối hôm qua, cô ngủ lại trong căn hộ của anh, chuyện chăn gối đương nhiên cũng không thể thiếu nhưng Nhiếp Phong lại rõ ràng cảm thấy Bạch Tuyết đang hoảng hốt chuyện gì đó.
"Không phải." Bạch Tuyết cắn môi, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Chỉ là công việc ở Tuyên Hòa cũng kết thúc, đột nhiên cảm thấy có chút rảnh rỗi."
"Rảnh rỗi sao?" Nhiếp Phong chau mày cười nói: "Đừng quên hai tháng sau chúng ta sẽ phải kết hôn, rất nhiều chuyện cần làm đấy."
"Ừ......" Bạch Tuyết đùa bỡn đôi đũa trên bàn, trầm ngâm một lát lại cẩn thận hỏi: "Nhiếp Phong, anh kết hôn với em cũng chỉ vì em thích hợp làm chuyện đó hơn những người phụ nữ khác sao? Lúc đầu Đái Kiều Nghiên......"
Tiếng chân ghế ma sát lên sàn nhà nghe thật chói tai, cắt đứt lời nói của Bạch Tuyết. Nhiếp Phong đẩy ghế ra đứng lên, đôi đũa cũng chợt rơi xuống.
Bạch Tuyết khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn Nhiếp Phong lượm chiếc đũa lên và bắt đầu dọn dẹp. Nhiếp Phong tức giận sao?
"Được rồi, em sẽ kết hôn với anh đấy." Bạch Tuyết cũng đứng lên, đưa tay ngăn cản Nhiếp Phong đang dọn dẹp bát đũa "Em biết rõ hôn nhân của chúng ta không phải dựa trên nền tảng là tình yêu, cũng chỉ là có điều kiện đôi bên cùng có lợi mà thôi. Nhưng...... Chuyện đó anh cũng đừng để trong lòng, đây là lần đầu tiên em kết hôn nên có chút lo lắng."
Âm thanh chén dĩa va vào nhau nghe đến đinh tai nhức óc, Nhiếp Phong thở dài đi tới bên cạnh cô giúp cô dọn dẹp bàn.
Người phụ nữ này quá thật thà, rất dễ dàng nhìn thấu tâm sự trong lòng cô.
Mà anh thích tính cách này của Bạch Tuyết, đồng thời cũng phiền não vì chính mình không thể thành thật bày tỏ quá khứ của mình với cô.
Nếu như là một người phụ nữ có mưu mô xảo quyệt, có lẽ họ sẽ từ từ nói bóng nói gió cố moi ra quá khứ của anh và anh cũng có thể từ từ bày tỏ cho đối phương biết bí mật trong lòng mình. Nhưng với người phụ nữ trước mặt anh đây, nếu anh không giãi thích rõ ràng, anh chỉ sợ cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Bạch Tuyết rửa chén đũa xong, sau đó bưng trà ngon trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế salon đối diện Nhiếp Phong.
Hôm nay là Chủ nhật, Nhiếp Phong cố ý để mình rảnh rỗi vì muốn đi thử áo cưới với cô.
"Tới đây, ngồi bên này." Nhiếp Phong vỗ vào vị trí chỗ ngồi bên cạnh mình.
Bạch Tuyết liếc mắt nhìn chỗ ngồi bên cạnh Nhiếp Phong, ánh mắt như gần như xa "Chúng ta...... Chúng ta ra ngoài thử áo cưới đi, còn phải đi chụp hình nữa." Nói xong, cô vội vã xoay người đi lấy áo khoác và ví da.
Cô đang tránh né anh, tránh né tầm mắt của anh, cố tình không nhìn mặt anh cũng như không nghe những lời anh nói.
Nhiếp Phong cũng không muốn ép buộc Bạch Tuyết nói gì, anh vẫn một lòng phối hợp với cô thử áo cưới, cũng như góp ý về cách trưng bày chi tiết ảnh cưới.
Bận rộn hơn nửa ngày, cũng đi đến khu trung tâm thương mại sắm sửa không ít đồ nên hai người vô cùng mệt mỏi cùng ngồi ở trong phòng ăn.
Còn Bạch Tuyết cũng tạm thời quên đi câu “chuyện cũ” mà Đái Kiều Nhu đã kể nhưng cô vẫn không giấu được vẻ mặt cau có như có điều cần suy nghĩ của mình khi đứng trước mặt Nhiếp Phong.
"Em định lấy khuôn mặt này để nhìn anh như thế suốt cả ngày hay sao?" Nhiếp Phong uống một hớp nước trêu đùa nói: "Hay là em định lấy khuôn mặt này nhìn anh cả nửa đời sau?"
Bạch Tuyết sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Phong, lại giơ tay lên sờ mặt mình "Em...... Em chỉ là mệt mỏi thôi."
"Nếu mệt rồi thì ăn cơm xong, chúng ta nên về nhà thôi." Nhiếp Phong nhàn nhạt nói "Sau khi về nhà, anh hi vọng em có thể nói tâm sự với anh hoặc là chúng ta có thể nói ngay ở đây cũng được."
Bạch Tuyết suy sụp, thật sự cô nhẫn nại đến ngày hôm nay đã là cực hạn. Trong lòng cô thật sự chẳng vui vẻ gì.
"Trước khi Đái Kiều Nhu về nước Pháp, cô ấy có hẹn gặp em một lần." Bạch Tuyết quyết định thẳng thắn nói chuyện với Nhiếp Phong một lần "Cô ấy cũng có nói về quan hệ giữa anh và hai chị em nhà họ Đái, cũng có nhắc đến chuyện tình cảm giữa anh trai anh và một cô gái. Em biết khơi gợi quá khứ là một hành động rất ngu xuẩn nhưng một khi đã quyết định làm vợ anh rồi thì tốt hơn hết là thẳng thắn với nhau vì tương lai chúng ta còn phải đối mặt với nhiều khó khăn. Em không muốn người khác xem em như con rối, nói gì em cũng chịu nhịn. Làm vậy, em thật sự cảm thấy mình quá hèn nhát.”
Nhiếp Phong gật đầu một cái, đồng tình nói: "Nói tiếp."
Bạch Tuyết hít một hơi thật sâu, cảm thấy thái độ của Nhiếp Phong cũng không tệ lắm. Cô muốn rộng mở cánh cửa lòng, nói ra tất cả những uất ức trong lòng mình.
"Vậy tại sao anh không nói cho em biết Học Văn không phải con trai anh, mà cũng không phải con trai của anh trai anh và Đái Kiều Nhu?" Bạch Tuyết cảm thấy chuyện này vô cùng quan trọng.
"Học Văn là con cháu của nhà họ Nhiếp, ba nó chính là anh trai anh, còn mẹ nó là ai thì có quan trọng gì sao?" Nhiếp Phong dùng lời nói nhẹ nhàng như gió hỏi ngược lại Bạch Tuyết.
Trong phút chốc Bạch Tuyết kinh ngạc há hốc miệng, đáy lòng ..Sóc...dllllquyydonbỗng có cảm giác lạnh lẽo.
Thật vô tình, tại sao anh ta lại trả lời như thế? Chẳng lẽ bọn họ chỉ cần có đứa trẻ mà không cần biết mẹ nó là ai sao?
"Dù sao anh và anh trai anh cũng cùng thích người phụ nữ đó. Vậy giờ anh biết cô ấy ở đâu không?” Bạch Tuyết giận tái mặt chất vấn Nhiếp Phong.
Còn Nhiếp Phong đổi tư thế ngồi, sắc mặt cũng dần dần âm trầm "Không sai, anh biết mẹ Học Văn lúc du học ở Anh. Nhưng sau đó, cô ấy phải lòng anh trai anh và sinh ra Học Văn. Còn việc hiện giờ cô ấy ở đâu, anh không biết."
Tuy ngoài mặt, Nhiếp Phong bình tĩnh che giấu cảm xúc nhưng trong đáy lòng đã bắt đầu dấy lên ngọn lửa.
Anh chỉ muốn từng bước sống qua ngày bởi vì anh rất bận rộn với công việc, không có thời gian nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ cũng không có thời gian xử lý chuyện tình cảm rối rắm như thế này.
Nhưng ưu thế của anh chính là Bạch Tuyết cũng yêu anh. Mà khi Bạch Tuyết cần anh giúp đỡ cho Tư Hoài Dương thì đây cũng là ưu thế của anh.
Bất luận Bạch Tuyết thích anh ở điểm nào. Chỉ cần cô có thể an phận làm vợ anh, cố gắng bảo vệ Học Văn không bị ai cướp đi và không cần đòi hỏi về tình yêu với anh thì bất luận chuyện gì anh cũng có thể chấp nhận.
Vô tình, anh thật sự quá vô tình rồi.
Bạch Tuyết uống hớp nước để kiềm chế sự tức giận trong lòng mình.
"Nhiếp Phong, em muốn hỏi anh một câu."Hai mắt như có lửa của Bạch Tuyết bình tĩnh nhìn Nhiếp Phong, nói: "Rốt cuộc trong lòng anh, phụ nữ có tồn tại hay không, hay chỉ để thoả mãn vần đề sinh lý, hay là chỉ để có con nối dõi tông đường, hoặc là thoả mãn lòng tự cao tự đại của anh hay là chỉ để làm anh vui vẻ trong những lúc nhàm chán? "
Thật ra cô vẫn còn muốn nói thêm một câu: hay là anh chỉ muốn thoả mãn tính ích kỷ của mình mà bỏ qua tình yêu?
Lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, cuộc nói chuyện giữa hai người tạm thời bị gián đoạn.
Đến khi món ăn đã được sắp xếp ngay ngắn trên bàn, hai người trầm ngâm, không ai nói với ai lời nào.
Đang khi Bạch Tuyết cho là không thể có được đáp án, bởi vì vấn đề quá phức tạp, nhưng khi người phục vụ dọn món cuối cùng lên bàn và rời đi thì Nhiếp Phong lại lên tiếng.
"Vấn đề của em rất nhàm chán nhưng anh có thể cho em biết đáp án." Nhiếp Phong cầm đũa lên, lạnh lùng nói: "Đối với anh, phụ nữ không là gì cả."
"Anh!" Bạch Tuyết cảm thấy tim mình như ngừng đập, giận đến nỗi hốc mắt cũng nóng lên.
Anh ấy chính là đang vũ nhục cô sao? Chính là muốn tuyên bố rằng cô đừng nằm mơ giữa ban ngày, cũng chớ si tâm vọng tưởng rằng anh ta sẽ ban bố tình yêu cho mình sao?
Gắp một miếng gà xé phay đưa đến miệng Bạch Tuyết, Nhiếp Phong nhoẻn miệng cười "Bởi vì anh là người đàn ông đã có vị hôn thê, nếu như còn có quan hệ phức tạp đối với phụ nữ khác thì không phải anh thật có lỗi với em sao?"
Hả? Bạch Tuyết khẽ nhếch miệng nhỏ nhắn của mình. Trong lúc ánh mắt chứa đầy oán giận mà nước mắt sắp tuôn ra, thì lại nghe được lời nói đầy tình tứ của Nhiếp Phong khiến cô trở nên ngây dại.
Thừa dịp cô ngây người, Nhiếp Phong nhét miếng thịt gà vào miệng Bạch Tuyết, sau đó vì thấy khuôn mặt ngây dại của cô đang nhìn mình mà tâm trạng anh bỗng thấy vui vẻ.
Nhìn Nhiếp Phong ăn uống vui vẻ, Bạch Tuyết cũng thôi, cô ủ rũ cúi đầu nhai miếng thịt gà xé phay trong miệng mình.
Tại sao lúc nào cô cũng bại trận hoàn toàn?