Edit: Sóc Là Ta -
“Tại sao con cứ nhất định phải cưới Bạch Tuyết?” Khúc Như Hoa tức giận đi tới đi lui trên thảm trong phòng khách nói: “Lúc đầu, mẹ còn cho rằng Đái Kiều Nhu chính là nguyên nhân nên con mới vội vàng như vậy, nhưng giờ Đái Kiều Nhu cũng đã về Pháp mà tại sao bây giờ con vẫn còn muốn cùng Bạch Tuyết dây dưa không rõ chứ? Giờ Đái Kiều Nhu không còn quấy rối chúng ta nữa thì con cũng nên chọn một người phụ nữ thích hợp với mình mới đúng.”
Khi nhìn con trai Nhiếp Học Văn làm bài tập, Nhiếp Phong nhíu mày, tự hỏi tại sao mẹ mình lại không hy vọng mình và Bạch Tuyết như vậy. Khúc Như Hoa muốn nuôi nấng Nhiếp Học Văn. Vì vậy lúc Nhiếp Phong rảnh rỗi cũng phải mỗi ngày đều chạy đến thăm mẹ mình và con trai. Mà Khúc Như Hoa cũng là một người yêu thích trẻ con, sau khi Nhiếp Phong và Đái Kiều Nghiên kết hôn thì bà cũng trọ ở thành phố này, cuối tuần bà mới về biệt thự một lần.
Nhưng từ sau khi ly hôn, Khúc Như Hoa liền dứt khoát dẫn Nhiếp Học Văn về nhà chăm sóc. Một là bởi vì Nhiếp Phong bận rộn chuyện công ty, sẽ không có thời gian chăm sóc Nhiếp Học Văn, hai là Khúc Như Hoa không muốn bởi vì Nhiếp Học Văn mà ảnh hưởng đến việc hôn nhân của Nhiếp Phong.
Nhưng hãy nhìn xem loại phụ nữ mà Nhiếp Phong chọn là ai chứ? Một người đàn ông nho nhã, đẹp trai phong độ như Nhiếp Phong lại chọn một người phụ nữ bình thường như Bạch Tuyết thế kia, thực sự là….
“Bà nội, sao bà lại không thích dì vậy?” Nhiếp, Học Văn ngẩng đầu lên nhìn chỗ khác nhưng miệng vẫn lầm bầm không để yên cho Khúc Như Hoa: “Dì rất vui đó. Tuy hơi ngốc nhưng thú vị, con và ba đều rất yêu thích dì.”
Khúc Như Hoa nghe vậy dừng bước lại, trừng mắt nhìn đứa cháu đích tôn ngây thơ vô tư nói chuyện về Bạch Tuyết.
Trẻ con thì biết gì? Tuy đần độn mà thú vị sao? Hiện giờ Nhiếp Phong cưới vợ chứ không phải cưới một kẻ hầu về pha trò cho vui cửa vui nhà.
Khúc Như Hoa ngồi trên ghế salông, thương yêu xoa đầu cháu mình dụ dỗ: “Học Văn, bà nội hỏi cháu, mẹ Nghiên trước đây và dì Bạch Tuyết hiện giờ, ai đẹp hơn?”
Nhiếp Phong ngồi dựa vào ghế sô pha, lắc đầu cười.
Trong lòng mẹ mình nghĩ gì, Nhiếp Phong đều biết, chỉ có điều có một số việc anh cũng không muốn thẳng thắn với mẹ. Huống hồ, anh cũng có lúc không hiểu tại sao mình lại không có chút gì chấp nhất với Bạch Tuyết đây? Không phải anh không thể kết hôn với bất cứ người phụ nữ nào khác mà chỉ là nếu như không phải Bạch Tuyết thì trong lòng anh sẽ cảm thấy không an tâm.
Nhiếp Học Văn lắc đầu một cái, nói: “Đương nhiên mẹ Nghiên đẹp hơn rồi, còn dì Bạch có chút quê mùa.”
Khúc Như Hoa đắc ý liếc mắt nhìn con trai mình, sau đó lại hỏi: “Nếu ba con muốn kết hôn với một dì Bạch Tuyết quê mùa kia thì con có đồng ý không?”
Bà biết Nhiếp Phong vô cùng thương yêu Nhiếp Học Văn. Nếu con trai không đồng ý Bạch Tuyết bước vào nhà họ Nhiếp thì bà tin chắc Nhiếp Phong nhất định cũng sẽ không cưới cô ấy.
“Nhưng trên TV không phải nói, mọi phụ nữ tắt đèn đều giống nhau cả sao? Xinh đẹp hay không thì có ảnh hưởng gì đâu?” Nhiếp Học Văn gãi đầu nhăn mặt nói.
“Chỉ cần dì ấy được ba yêu thích là được thôi mà.”
Phụt! Nhiếp Phong đang nhàn nhã uống trà dữu tử ( trà dữu tử được ép từ lá bưởi thơm) thì bị sặc, quay mặt sang nơi khác ho khụ khụ.
Xem ra Bạch Tuyết nói Nhiếp Học Văn trưởng thành sớm là sự thật.
Trong công ty, Đái Kiều Nghiên vẫn cứ tiếp tục ức hiếp Bạch Tuyết nhưng cũng chỉ là châm chọc một hai câu hoặc gây chút phiền toái nhỏ chứ không dám làm ồn ào giống như trước kia nữa.
Bạch Tuyết cũng không muốn bởi vì việc kết hôn giữa mình và Nhiếp Phong mà ảnh hưởng đến việc công ty. Vì vậy, cô hết sức biết điều, không gây bất kỳ chú ý nào làm phiền đến mọi người.
Chỉ có điều, Bạch Tuyết không hiểu tại sao mọi người trong công ty lại không biết chuyện Đái Kiều Nghiên đã từng kết hôn với Nhiếp Phong?
“Muốn làm vợ nhà họ Nhiếp không phải dễ, chúng tôi tốt bụng khuyên cô thật lòng mà cô lại không nghe. Xem ra cô bé lọ lem một bước muốn thành phượng hoàng đây.” Đái Kiều Nghiên âm thầm lách người vào phòng uống nước, đứng phía sau Bạch Tuyết đang pha cà phê lạnh giọng nói.
Ôi! Đang lúc suy nghĩ miên man, Bạch Tuyết thật sự bị dọa sợ hết hồn, vô tình tay cô cũng bị nước nóng văng lên. Cô bắt đầu quay lại nguýt Đái Kiều Nghiên một cái, sau đó mặc kệ cô ấy muốn làm gì thì làm.
“Bạch Tuyết, lần này xem như cô tình nguyện gả vào nhà giàu, lại là gả cho người mà bốn năm trước cô không chừa thủ đoạn nào muốn cướp đoạt. Thực sự hết nói nổi cô rồi.” Đái Kiều Nghiên nhìn ly cà phê, miệng chanh chua nói.
“Cảm ơn cô, tôi cũng nghĩ như thế.” Bạch Tuyết nở nụ cười đáp: “Chỉ có điều, vợ mới vợ cũ lại cùng làm trong một công ty, một bộ phận và một phòng ban. Thực sự rất thú vị đấy.”
Gương mặt Đái Kiều Nghiên trầm xuống, hừ một tiếng, nói: “Cô cho rằng nếu gả cho Nhiếp Phong thì sau này có thể tiếp tục làm việc ở tập đoàn PLO này sao? Hừ! Đừng mơ mộng.”
Ánh mắt Bạch Tuyết buồn bã, điều cô đang lo lắng cũng chính là việc này.
Trước giờ nghỉ trưa, Bạch Tuyết lén lút nhắn tin cho Nhiếp Phong rằng tối nay có chuyện muốn nói với anh.
“Không thành vấn đề, trước khi tan việc một tiếng đồng hồ, em hãy đến phòng làm việc của anh.” Hơn nửa tiếng sau, Nhiếp Phong mới trả lời tin nhắn của cô.
Trước khi tan việc một giờ, Bạch Tuyết đúng hẹn đến phòng của Tổng Giám Đốc.
Đẩy cửa ra nhưng cô chỉ nhìn thấy Nhiếp Phong mang theo Computer, cầm chìa khóa xe với dáng vẻ muốn rời khỏi đây.
“Nhiếp... Tổng giám đốc Nhiếp, không phải anh...” Bạch Tuyết sững sờ, chẳng lẽ có việc khẩn cấp nên Nhiếp Phong mới nóng lòng rời đi?
Đi tới trước mặt Bạch Tuyết, Nhiếp Phong ngắn gọn nói: “Đi theo anh!”
Đi với anh sao? Cô còn chưa tan ca mà nhưng tổng giám đốc đã lên tiếng thì ai không dám tuân theo.
Bạch Tuyết chú ý những đồng nghiệp trong phòng mình đang say sưa làm việc nên cô mới theo sát Nhiếp Phong rời khỏi công ty.
Lên xe Nhiếp Phong, Bạch Tuyết vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Có chuyện gấp sao? Nếu anh không có thời gian, chúng ta có thể...”
“Chuyện gấp gì?” Nhiếp Phong thắt chặt dây an toàn và bắt đầu khởi động xe, nói: “Chuyện của anh đã xử lý xong, giờ là lúc tan ca.”
Sao? Lúc tan ca sao? Bạch Tuyết trợn mắt lên nhìn Nhiếp Phong. Không biết cô về sớm một giờ có được hay không?
Bởi vì chưa đến giờ tan tầm nên xe cộ trên đường cũng không đông. Nhiếp Phong lái chiếc Porches chạy bon bon trên đường.
“Em muốn nói với anh chuyện gì?” Nhiếp Phong nhìn lên kính xe, phân tâm hỏi Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết bị Nhiếp Phong quây quần đến nỗi đau đầu, đến nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Cô cũng chưa muốn về sớm. Rõ ràng cô chỉ muốn nói chuyện với Nhiếp Phong sau khi tan làm.
“Ồ!” Bạch Tuyết bắt đầu sắp xếp tâm tình trong lòng mình, nói: “Em chỉ muốn hỏi anh, sau khi kết hôn em có thể đi làm nữa hay không? Em muốn đi làm chứ không muốn ở nhà làm bà chủ.”
Vừa nghĩ tới việc mỗi ngày phải quét dọn, nấu cơm, hoặc là chăm sóc con cái thì Bạch Tuyết cảm thấy toàn thân đều run rẩy.
Nhiếp Phong liếc mắt nhìn Bạch Tuyết, khóe môi nhếch lên, bĩu môi nói: “Bà chủ sao? Anh sợ em không làm được.”
Tuy Bạch Tuyết không muốn làm bà chủ nhưng khi cô bị Nhiếp Phong nói chuyện như thế thì vẫn có cảm giác khó chịu.
“Sau khi kết hôn, em vẫn có thể tiếp tục đi làm.” Nhiếp Phong vui vẻ đáp ứng nguyện vọng của cô, nói: “Hơn nữa nếu em cảm thấy làm việc với Đái Kiều Nghiên quá khó khăn thì anh cũng sẽ chuyển ngành giúp em.”
“Thật không?” Bạch Tuyết không tin trợn mắt lên, trên mặt hiện lên nụ cười vui mừng “Anh không gạt em chứ?”
“Đương nhiên là không.” Khuôn mặt Nhiếp Phong tươi cười cho dù chỉ là nhếch môi cũng rất mê người.
Tâm tình Bạch Tuyết vui vẻ hẳn lên, đáy lòng hoan hô vài tiếng, sau đó lại nghĩ đến một vấn đề nên cô mở miệng: “Vậy con trai anh thì sao? Anh bận rộn chuyện công ty, còn em đi làm. Vậy ai sẽ chăm sóc nó? Anh nôn nóng kết hôn không phải vì muốn có người mẹ kế chăm nom nó sao?”
Nhiếp Phong trầm mặc vài giây, sau đó hơi thở dài: “Chuyện này nói sau đi.”
Anh đang thở dài. Anh thực sự đang phiền muộn? Tâm tư Bạch Tuyết vừa mới vui vẻ bỗng chìm xuống đáy cốc, trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành.
“Cái gì đây? Chuyện gì xảy ra thế này?” Bạch Tuyết nắm chặt đai an toàn nói.
Nhiếp Phong nhíu mày, nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”
Đến đâu? Đây là đâu? Bạch Tuyết mờ mịt nhìn về phía ngoài xe, cửa hàng này là gì?
Bạch Tuyết đứng trước cửa kính, có chút không tin nhìn người phụ nữ xinh đẹp lung linh trong gương là mình sao?
Quả nhiên, khi một người đàn ông tự mình chọn y phục cho người phụ nữ của mình thật sự rất thích hợp. Vừa xoay người, Bạch Tuyết sợ hãi giương mắt nhìn Nhiếp Phong đang đứng phía sau đánh giá mình.
“Thật sự rất đẹp.” Ngón tay Nhiếp Phong đưa lên môi mỏng,, trầm tư nhìn cô nói: “Nếu như có thêm một chiếc khăn choàng thì có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Ừ... có áo khoác thì vẫn tốt hơn.” Bạch Tuyết xoay người nhìn mình trong gương đang để hở một mảng lưng. Hiện giờ nửa người trên của cô đang …. không mặc gì bên trong.
Bởi vì chiếc váy có kết hợp nội y nên Bạch Tuyết buộc phải cởi nội y khi thử váy. Cô lúng túng lấy hai tay che trước ngực để che giấu, cô cũng không muốn mình cứ lộ liễu như thế.
Nhiếp Phong đi tới chiếc giá đỡ, cầm một khăn lụa màu nhũ, sau đó thì thầm với nhân viên bán hàng kia gì đó. Người nhân viên liếc mắt nhìn Bạch Tuyết, sau đó gật đầu mỉm cười rời đi.
Nhiếp Phong cầm khăn lụa trở lại phía Bạch Tuyết, sau đó khoát lên vai Bạch Tuyết.
“Anh nói gì với cô ấy thế?” Tại sao người phụ nữ kia lại nhìn cô với ánh mắt tràn ngập ý cười sâu xa như vậy?
Nhiếp Phong chồm tới khoát chiếc khăn lụa che bớt phía sau, thì thầm bên tai Bạch Tuyết, thấp giọng nói: “Anh nhờ cô ấy giúp anh đến quầy nội y để lấy miếng nâng ngực dành cho phụ nữ.”
Bạch Tuyết ngạc nhiên đến độ muốn bật nảy người lên, suýt chút nữa ngã chổng vó. Hai tay cô không tự chủ được nắm lấy cánh tay Nhiếp Phong, tàn nhẫn trừng mắt nhìn anh.
Mà lúc này tầm mắt Nhiếp Phong hơi rủ xuống, rơi vào trước mặt Bạch Tuyết, nói: “Sao vậy? Em cảm thấy miếng nâng ngực không được sao? Hay là em cảm thấy không đủ tự tin với bộ ngực của mình? Vậy anh lại phải nhờ cô ấy lấy miếng silicon.” Bạch Tuyết đang lấy tay gắt gao che đậy chỗ anh đang nhìn chằm chằm. Người đàn ông này quả thật là lưu manh. Một công tử ăn mặc âu phục sang trọng, ngồi ở địa vị cấp cao nhưng lại là một tên lưu manh chính hiệu.
Khóe mắt Nhiếp Phong đầy ý cười, con ngươi đen như có lửa nhìn cổ áo khoét hình chữ V của Bạch Tuyết đang lộ ra cảnh xuân tươi đẹp.
Anh càng nhìn thì Bạch Tuyết càng cảm thấy thân thể dần dần toả nhiệt, lạnh lẽo, nhũ nhọn cũng đột nhiên căng thẳng đứng thẳng lên.
Nhìn thấy hầu kết Nhiếp Phong trượt lên xuống hai lần, Bạch Tuyết cũng không nhịn được liếm môi một cái.Nhìn dáng vẻ anh giống như muốn ăn cô, khiến cô có cảm giác mình cực kỳ nhu nhược và yếu đuối.
Đột nhiên cánh tay Nhiếp Phong đẩy một cái, tiện thể đẩy Bạch Tuyết vào phòng thay y phục, sau đó xoay tay khóa trái cửa lại.
“Anh...” Bạch Tuyết tựa lên tấm vách thay y phục, lo lắng nhìn Nhiếp Phong. Giờ phút này cô chỉ muốn tìm cách trốn khỏi đây.
Xoạt! Bàn tay to lớn của Nhiếp Phong nhẹ nhàng hành động, anh kéo nửa phần trên của chiếc áo khoét hình chữ V xuống. Cảnh xuân được phơi bày trước mắt anh.
“Không muốn.” Hai tay Bạch Tuyết hoảng loạn muốn che lấp đôi gò bồng đảo của chính mình đang chực chờ nhảy ra.
Nhiếp Phong nắm lấy cổ tay cô bẻ ra phía sau, cũng nhanh chóng khóa hai cổ tay của Bạch Tuyết lại khiến thân thể cô ưỡn về phía trước, hai cặp nhũ hoa màu trắng mềm mại cũng nhảy lên dưới mắt anh.
Phòng thay y phục trong nháy mắt trở nên nóng hừng hực, Bạch Tuyết có cảm giác thân thể mình đang bị bại lộ, da thịt trong thoáng chốc bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Mà bàn tay to lớn của đối phương dịu dàng bao bọc lại nơi mềm mại kia, Nhiếp Phong cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đang khẽ nhấp nhô của Bạch Tuyết.
“Ừm...” Bạch Tuyết ý loạn tình mê nhón chân lên đón nhận nụ hôn của anh, hai người cứ thế kích tình trong không gian nhỏ hẹp như thế cũng không để ý đến cảnh vật xung quanh.
Hết chương