Thấy Nha Hi chần chừ, bà Dư nắm nhanh cơ hội, phải giữ lại được cô con dâu này "Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, uống sữa người khác đã lâu rồi nha thêm cái mùi vị sữa không vừa ý cháu nó, con thấy đó như vậy thật đáng thương."
Bà Huỳnh dùng mưu kế, bày ra vẻ mặt đáng thương, hít hít mũi, chùi chùi mi mắt "Cháu đáng thương của bà."
"Này, bà su... Bà kia" Bà Huỳnh chút nữa vì quen miệng gọi "Bà sui", rất nhanh sửa lại bằng một từ rất đổi ngộ nghĩnh "Bà định dụ dỗ con gái tôi nữa đấy à? Đừng có mơ nhé."
"Thôi mà, bà sui" Bà Dư vội vàng vuốt ve bà Huỳnh.
"Sui với gia gì ở đây" Bà Huỳnh trừng mắt.
Thật ra ông bà Huỳnh chịu đến Dư gia, cũng có thể thấy họ không có ác cảm lắm với nhà họ Dư. Dù sao cũng ba mươi mấy năm tình bạn, bà Dư nghĩ rằng bà có thể hoà đồng lại hai nhà. Mấu chốt chính là nhờ hai đứa cháu và cái con dâu yêu dấu của bà, bà Dư bày tỏ "Ông bà sui cùng cháu Đình, nếu không an tâm có thể ở lại đây cùng với Nha Hi. Nhà lớn như này, ở có mấy người cùng trống vắng, với lại ông bà sui cũng muốn ở với hai đứa cháu mà."
"Tôi nói muốn ở khi nào?" Ông Huỳnh liếc mắt, nhưng trong thâm tâm hoàn toàn trái ngược, suy nghĩ đến cảnh tượng ngày ngày thức dậy đều được bồng cháu nhỏ, hai gò má lão Huỳnh liền phiếm đỏ.
Với cương vị là bạn thân ba mươi mấy năm, ông Dư hiểu rõ tính cách của ông Huỳnh, biết rõ con người lão Huỳnh ngoài lạnh trong nóng như thế nào, liền châm chọc "Phải rồi, ông sui ổng không muốn đâu, nên bà cũng đừng có rủ."
Lão Huỳnh trừng mắt, gương mặt mị lên tức giận, bà Huỳnh và bà Dư nhận thấy liền nhịn xuống buồn cười. Trước giờ, người có thể chọc tức lão Huỳnh đến cứng mặt nghiêm mày đúng là chỉ có lão Dư.
"Bà sui nghĩ sao?" Lão Dư hỏi, Huỳnh phu nhân hướng về phía Nha Hi cùng Nhã Đình "Hai chị em thấy sao? Nhất là Nha Hi, con muốn ở lại không?"
Huỳnh Nhã Đình nhúng vai "Con sao cũng được, nhưng mà ở lại con sẽ được bồng cháu nha."
Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt hướng về Huỳnh Nha Hi, Nha Hi ú a ú ớ, hai gò má đỏ đỏ, ở lại đây tức là cô sẽ phải gặp cái người kia nha. Lỡ như người kia lại sẽ đối xử không tốt với cô thì làm sao? Người kia cũng đã kết hôn với người mới, cô ở lại có quá không thích hợp không? Huỳnh Nha Hi cắn môi, bị mọi người nhìn chằm chằm trở nên khó xử "Chuyện này... Cho con suy nghĩ một chút nhé."
Cả nhà năm người tụt hứng, Huỳnh phu nhân cũng không ép "Con cứ từ từ suy nghĩ."
Dư lão gia nhìn thấy mặt ông Huỳnh buồn hiu, trong lòng vui vui, khả năng nối lại tình bạn ba mươi năm có vẻ sẽ thành công.
Dư phu nhân không bỏ cuộc, dụ dỗ thêm một câu "Con suy nghĩ nhé, nhanh nhanh nhé, không là cháu của bà bị đói đó."
Nha Hi hì hì cười trừ, ngồi xuống sofa cầm lấy ly nước cam uống một ngụm, Nha Hi đổ cả mồ hôi đây này, đã h, đến giờ ăn trưa. Mọi người ngồi ở bàn ăn dài thưởng thức buổi trưa, vừa ăn vừa nói những chuyện vui vẻ, hầu hết là bàn tán về hai đứa nhỏ. Bữa ăn được giữa chừng, Tiểu Nha thức dậy oà khóc, bảo mẫu liền bế Tiểu Nha đi ra một bên vỗ về vì sợ đánh thức Tiểu Nhi.
Nghe cháu khóc, bốn ông bà liền vội chạy đến chỗ bảo mẫu, Dư phu nhân mở tủ giữ sữa, lấy túi sữa đổ vào bình. Sữa mua của người khác giữ nhiệt có thể dùng trong - tiếng, nhưng ngặc nổi hai đứa nhỏ này thật sự rất kén, thử ba bốn bịch mới có một bịch sữa vừa ý mà chịu uống.
Tiểu Nha khóc hoài, đưa bình sữa cho con bé liền bị đẩy ra, Dư phu nhân liền phải thay bịch sữa khác, qua hai ba lần vẫn chưa có uống được miếng sữa nào. Nha Hi phải chịu thua, con bé khóc đỏ mặt đỏ mũi, nhìn vào thật sự đau lòng không chịu được.
"Để con cho con bé bú sữa" Nha Hi lên tiếng, mọi người liền đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, sau đó chuyển sang mừng rỡ. Huỳnh Nha Hi bế lấy bé con, hơi ngại một chút "Có thể cho con mượn một phòng nào không?"
Cô không thể ở trước mặt hai bên cha mẹ, người giúp việc lẫn bảo mẫu mà vạch áo ra cho con bú sữa đâu nha.
"Có phòng của con ở trên lầu ấy" Dư phu nhân vội đi trước "Đây mẹ dẫn lên."
Nha Hi bế bé con đi theo Dư phu nhân, cả ba mẹ cũng theo bước chân của cô. Mở cửa phòng cho cô, Nha Hi đi vào trong Dư phu nhân vui vẻ đóng cửa lại. Nhìn ông bà Huỳnh với ánh mắt sáng rời "Ông bà sui chuẩn bị quần áo chuyển qua đây đi là vừa nha, cả Nhã Đình cũng vậy."
"Xùy" Lão Huỳnh liếc mắt, mấy người lớn đi xuống tiếp tục ăn trưa.
Huỳnh Nha Hi ngồi trên giường, kéo khoá váy ở sau lưng xuống một chút, phía trước kéo xuống vạt áo.
"Đây đây" Huỳnh Nha Hi bế lên con bé khóc nhè, khóc đến gương mặt đều đỏ bừng ướt nhẹp nước mắt. Tiểu Nha ngửi thấy mùi sữa, liền lập tức dụi gương mặt vào ngực cô tìm kiếm, bắt được đầu sữa liền ngậm lấy mút sữa.
Huỳnh Nha Hi đây cũng là lần đầu tiên cho con bú sữa, cảm giác vừa kì lạ vừa nhột nhột thú vị, ngón tay lau đi vệt nước mắt ướt nhẹp trên mặt con gái, đứa nhỏ như sợ ai cướp lấy bình sữa của mình, bàn tay nhỏ xíu ôm lấy ngực của cô, sụt sịt cái lỗ mũi.
Khoé môi Nha Hi nâng lên, vẽ ra một nụ cười xinh đẹp hạnh phúc, đứa nhỏ này thật đáng yêu quá.
Dư Thế Phàm trở về nhà, nhìn thấy trong nôi chỉ có Tiểu Nhi, bước chân về phía sau nhà ăn có bốn người lớn và Nhã Đình.
"Thế Phàm về rồi à?" Dư phu nhân vui vẻ hỏi, Dư Thế Phàm ôn tồn hỏi "Tiểu Nha đâu?"
"À Nha Hi đang cho con bé bú sữa ở trên phòng" Dư phu nhân đáp lời, Dư Thế Phàm khẽ cúi đầu với người lớn, xong quay người bước lên lầu.
Tâm trạng vui vẻ của ông bà Huỳnh sau khi nhìn thấy Dư Thế Phàm liền mất hút, thở dài một hơi giống như đang xem xét lại quyết định. Bà Dư nhìn ra, biết ông bà lo lắng cho con gái, an ủi một tiếng "Ông bà sui đừng lo lắng, thật ra thằng Phàm nó không có kết hôn với cô gái kia."
"Không có kết hôn?" Nhã Đình ngạc nhiên, Dư phu nhân hoàn toàn chắc chắn "Ừa, chỉ là giả vờ, không có đăng kí kết hôn."
Còn tiếp...
_ThanhDii