Kỳ Hinh cắn môi, ánh mắt toát lên vẻ điềm đạm đáng yêu, cô ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường, giọng nói đầy nũng nịu:
- Hôm đấu thầu còn có phần phải thuyết minh ý tưởng, em hơi sợ. Đường, hôm đó đổi sang người khác được không?
Ngữ khí nhẹ nhàng lại có chút sợ hãi.
Lăng Thiếu Đường thấy rất ấm áp, anh buồn cười khi thấy sự sợ hãi trong mắt Kỳ Hinh, anh hôn nhẹ lên môi cô rồi nói:
- Hinh Nhi, em sợ à?
Anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng căng thẳng của Kỳ Hinh, bởi vì lần đấu thầu này được chiếu trực tiếp qua vệ tinh, trong đó người thuyết minh ý tưởng sẽ tương đương với việc đối diện với toàn bộ người xem trên thế giới, Kỳ Hinh lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.
Kỳ Hinh chọc chọc ngón tay vào người Lăng Thiếu Đường, sau đó bị anh nắm chặt lại.
- Hinh Nhi, hôm đó anh sẽ tạm dừng mọi công việc, đến đó cùng em. – Lăng Thiếu Đường nở nụ cười nói với cô.
- Thật không? – Ánh mắt Kỳ Hinh bỗng sáng ngời, cô ôm lấy cổ Lăng Thiếu Đường, vui mừng nói.
Lăng Thiếu Đường mỉm cười gật đầu.
Chụt! Kỳ Hinh cao hứng hôn chụt lên mặt anh một cái.
- Hai ngày nay em mệt lắm rồi đúng không? – Lăng Thiếu Đường đau lòng hỏi.
Mấy ngày nay Kỳ Hinh phải tăng ca, làm thêm giờ, anh lại thấy đau lòng. Giờ anh thấy hơi hối hận vì bảo cô đến Lăng thị làm việc, vì Lăng Thiếu Đường hy vọng sau khi về đến nhà sẽ được Kỳ Hinh ôm chầm lấy anh như một con chim bé nhỏ.
Nhưng... nghĩ đến đây, ánh mắt Lăng Thiếu Đường tối sầm lại, tạm thời anh chỉ có thể làm như vậy!
- Đúng thế! Cơ thể lúc nào cũng thấy mệt, anh làm ông chủ, định bổ sung dinh dưỡng cho em thế nào đây!
Cô duỗi cái lưng mỏi, ngáp một cái, rồi lười biếng dựa vào lòng Lăng Thiếu Đường, cơ thể mềm mại như nước.
Lăng Thiếu Đường mỉm cười, anh biết mấy ngày vừa qua cô rất mệt.
Thấy cô như một con mèo nhỏ nằm trong lòng mình, trái tim anh lại không khỏi phiêu du. Anh cúi người, nói thầm bên tai cô:
- Tối nay anh sẽ đền bù cho em thật tốt!
Ngôn ngữ mờ ám của anh khiến trái tim Kỳ Hinh đập rộn ràng. Cô lập tức giơ bàn tay trắng như phấn lên đánh vào ngực anh.
- Anh đáng ghét, nói linh tinh gì vậy?
Lăng Thiếu Đường cười ha ha, cố tình trêu cô:
- Ý của anh là, tối nay có một vị đầu bếp siêu đẳng từ Pháp bay sang đây, anh đã đặt chỗ rồi, sau khi tan làm, anh dẫn em tới đó. Em cho rằng anh có ý gì thế?
Mặt Kỳ Hinh đỏ bừng, cô ra vẻ tức giận: “Anh... anh đang trêu em! Không cho phép, còn cười...”
Cô lấy bàn tay nhỏ bé bịt miệng anh lại, nhưng lại tạo cho anh cơ hội hôn lên đó.
- Đồ đáng ghét! – Kỳ Hinh run tay về, rồi lập tức muốn thoát ra khỏi lòng Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường giữ chặt cô lại: “Đi đâu? Giận rồi à?”
Kỳ Hinh vui vẻ: “Em còn có thể đi đâu được chứ? Đương nhiên là phải đi làm việc rồi, nếu không sẽ bị anh trừ tiền lương mất!”
Lăng Thiếu Đường buồn cười, nhướng mày. Cô bé này đúng thật là, sao có thể bị trừ tiền lương chứ? Chỉ cần cô nói, anh có thể đem toàn bộ tài sản của mình cho cô mà chẳng hề nhíu mày. Sao trong mắt cô, anh lại biến thành Hoàng Thế Nhân rồi?
Những lời của cô khiến anh dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
- Đường, không phải tối nay anh có việc sao? – Kỳ Hinh nghĩ tới điều này.
Lăng Thiếu Đường vuốt cái mũi nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Không quan trọng, có thể từ chối!”
- Đường, anh thật tốt! – Kỳ Hinh cực kỳ hạnh phúc, cô rất thích loại cảm giác này.
Lăng Thiếu Đường nhìn dáng vẻ hài lòng thỏa mãn của Kỳ Hinh, anh cũng thấy vô cùng hạnh phúc.
- Đường! – Kỳ Hinh dịu dàng dựa vào người anh.
- Hả? – Anh yêu thương hôn lên cổ cô.
- Nếu lúc ăn tối, em bảo anh tắt di động thì có phải là quá đáng không? – Kỳ Hinh hỏi.
- Đương nhiên là không! – Lăng Thiếu Đường cũng không muốn thế giới của hai người bị người khác làm phiền.
Kỳ Hinh lại cười: “Thật đấy, bữa tối anh đừng mở điện thoại nữa!”. Cô nũng nịu, hệt như một cô bé đang làm nũng.
- Được rồi! Toàn bộ đều theo ý em, cô bé ạ!
Làm nũng là một hành động thường thấy ở các bé gái còn nhỏ tuổi, nhưng anh chưa từng thấy Kỳ Hinh làm vậy.
- Một lời đã định, ngoắc tay đi! – Ánh mắt cô lóe lên ý cười.
Anh thật sự nghe thấy tiếng đập của trái tim mình.
- Ừ, nhưng mà ngoắc ở đây đi! – Anh cúi xuống hôn lên môi cô.
- Đường, anh đừng đối xử tốt với em như vậy, anh sẽ làm hư em đấy. Em sợ... em sợ...
Khi Lăng Thiếu Đường lưu luyến buông Kỳ Hinh ra, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong lồng ngực anh.
Thời gian dài như vậy, Lăng Thiếu Đường rất yêu thương cô, chuyện gì cũng chiều theo ý cô. Cô thật sự sợ sẽ có một ngày không còn cảm nhận được loại cảm giác này nữa. Nếu thật sự có ngày đó thì cô sẽ ra sao? Nhất định sẽ đau khổ đến chết!
Lăng Thiếu Đường căng thẳng, sự lo lắng của Kỳ Hinh khiến anh càng thêm đau lòng:
- Ngốc ạ, đương nhiên anh phải yêu chiều em rồi. Không chỉ như vậy, anh còn muốn yêu thương em cả đời!
Trái tim Kỳ Hinh như bị va chạm, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt đầy hạnh phúc.
Lúc này, Kỳ Hinh hoàn toàn đắm chìm trong bể tình, không hề biết... tập đoàn Kỳ thị đang đứng trước một mối nguy rất lớn...
HẾT HỒI ~