Tất cả quá khứ, hiện tại cùng tương lai
Hãy khiến nó dừng lại, lập tức nhìn thấy ánh hoàng hôn trên khuôn mặt em
Không hề kiếm tìm mối quan hệ với anh
Được sống, có tình yêu, mọi thứ đều khiến tầm mắt hạ xuống.
Khiến ánh sáng rực rỡ vỡ vụn bất kể sông xanh chảy vào địa ngục tối tăm.
Lăng Thiếu Đường lại cười thâm sâu u ám: "Không sai, tao sẽ phái thuộc hạ đến nơi mà bọn mày gọi là ‘ thủ lĩnh ’ , bởi vì —— tao muốn đưa thi thể của bọn mày qua đó!"
Ba người đều quá sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng!
"Mày dám —— đừng ——"
Kẻ này vẫn chưa nói xong, hàm dưới của hắn đã bị bàn tay tàn nhẫn của Lăng Thiếu Đường nắm chặt lấy——
"Mày thử xem tao có dám không! Có trách thì trách bọn mày đã đụng phải người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường tao!"
Nói xong, Lăng Thiếu Đường còn cười mỉa mai, chợt nụ cười biến mất , con ngươi sâu thẳm khép hờ, mang theo ba phần cực tàn nhẫn và bảy phần tàn bạo.
Bàn tay to vung lên, dùng tốc độ nhanh chóng mặt đặt súng ở trước ngực bọn chúng, họng súng tối đen như ánh mắt của ác quỷ , lập tức dừng lại ở ót của hắn!
Ba gã đó đồng thời nhận ra...Lăng Thiếu Đường????
Chẳng lẽ trước mắt bọn chúng là tứ đại tài phiệt ư?
Kia là Cung Quý Dương, đây là Lăng Thiếu Đường, đằng kia là Hoàng Phủ Ngạn Tước còn người kia là —— Lãnh Thiên Dục?
Bọn chúng không kịp nghĩ, bởi vì vận mệnh của chúng đang nằm trong tay bốn người ấy! Chọc giận bọn họ có nghiã là không còn hi vọng tồn tại, mà hiện tại người chọc giận họ chính là ba gã đó.
Ngay lúc Lăng Thiếu Đường sắp nổ súng, cửa lập tức mở ra ——
"Đường, anh đang làm gì thế?"
Giọng nói mềm mại nhưng lộ ra vẻ khó tin.
Toàn bộ sự chú ý của mọi người trong căn phòng đều phướng về phiá người vừa mở cửa, đầu tiên là Lăng Thiếu Đường, nghe được giọng nói dịu dàng phía sau mình, đột nhiên cơ thể cao lớn ngẩn ra.
Chỉ thấy Kỳ Hinh mang trên mình ánh trăng thanh khiết nhẹ nhàng, giống như nữ thần mặt trăng tĩnh lặng duyên dáng.
Con mắt xinh đẹp đang nhìn một cách kinh ngạc, đẹp như nước mùa thu, mày hơi hơi nhíu lại, mà môi anh đào đỏ cũng hé mở vì cảm thấy kinh ngạc không thể tin.
"Hinh Nhi, sao em lại tới đây?"
Lăng Thiếu Đường nhanh chóng bỏ súng xuống, anh không muốn cô phải nhìn thấy cảnh đẫm máu này.
Kỳ Hinh không nói gì, thực sự kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, sau đó, đôi mắt đẹp của cô lại lướt qua Cung Quý Dương và cả Lãnh Thiên Dục.
"Đường, lúc nãy anh muốn làm gì?" Kỳ Hinh cắn môi, trong lòng hoảng sợ, tim đập loạn lên.
Đúng vậy, cô nhìn thấy, đã nhìn thấy Lăng Thiếu Đường chĩa súng vào đầu của kẻ kia, cô nhìn thấy khuôn mặt nham hiểm cùng khát máu của Lăng Thiếu Đường, chỉ cần anh di chuyển một ngón tay, ngay lập tức có thể kết thúc một mạng người!
Lăng Thiếu Đường không ngờ Kỳ Hinh sẽ theo mình tới nơi này, trong lòng hơi hối hận, anh đi đến trước mặt Kỳ Hinh, nhẹ nhàng nói: "Hinh Nhi, em không nên đến nơi này!" Giọng nói trầm thấp không hề chứa đựng sự tức giận, chỉ có đau lòng và thương tiếc!
Kỳ Hinh nhẹ nhàng đi đến bên người Lăng Thiếu Đường, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay to của Lăng Thiếu Đường, nhìn khẩu súng trong tay anh, đôi mắt đẹp ngay lập tức nổi lên gợn sóng: "Đường, anh —— muốn giết bọn họ?"
Giọng nói chứa đựng sự kinh hoảng và sợ hãi!
Giết người? Đường của cô muốn giết người?
"Hinh Nhi, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho những kẻ đã dám làm hại em!"
Hàm ý trong lời nói của anh rất rõ ràng và cũng đầy sức mạnh làm cho người ta thêm phần sợ hãi.
Thân thể Kỳ Hinh run lên, cô cao giọng nói : "Đường, ba người này đã bị Cung Quý Dương dạy dỗ không nhẹ, anh đâu cần phải lấy mạng của họ chứ? Anh có biết như vậy là phạm pháp không?"
Cô đau lòng, anh không nên vì ba gã lưu manh kia mà chôn vùi vận mệnh của bản thân.
Mọi người ở đây nghe xong câu nói cuối của Kỳ Hinh đều thể hiện những phản ứng khác nhau.
Lãnh Thiên Dục giật mình, lập tức trong đáy mắt hiện lên ý cười bất đắc dĩ khó phát hiện ra.
Cung Quý Dương thì không né tránh chỉ cười nhẹ, cuối cùng lấy tay đặt trên đầu, đề phòng mình phát ra tiếng cười to.
Ba gã háo sắc kia vừa nhen nhóm hi vọng mình được cứu, bọn chúng đều mong chờ nhìn Kỳ Hinh sẽ xin Lăng Thiếu Đường tha cho chúng, nhưng lúc bọn chúng nghe được câu nói cuối, hi vọng trong mắt cũng dần dần tan biến, bọn chúng biết không ai có thể cứu được mạng sống của chúng.
Lăng Thiếu Đường có quy tắc của mình, anh cúi đầu cười một tiếng, bàn tay to của anh kéo cô lại, trìu mến ôm Kỳ Hinh, không nói gì.
Người phụ nữ này thật đơn giản, đi theo mình tới đây, chính vì muốn ngăn không cho mình phạm tội ư? Thương trường như chiến trường, cho nên, mạng sống đối với những người như bọn họ mà nói, so với con kiến còn không bằng, với thế lực của tứ đại tài phiệt, muốn một người biến mất quả thực là một chuyện quá dễ dàng!
Tất nhiên Kỳ Hinh không thể biết được điều này, bởi vì kiến thức của cô chỉ tồn tại ở sách vở và thực tiễn, chỉ tồn tại chính nghĩa, bởi vậy, hành động hôm nay của Lăng Thiếu Đường thực sự rất khó hiểu.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nói với Lăng Thiếu Đường: "Đường, em biết anh quan tâm em, rất tốt với em, ba người này đã nhận được một bài học thích đáng, đừng lấy mạng của họ, được không anh ?"
Tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo của Lăng Thiếu Đường, đôi mắt long lanh đầy quan tâm và an ủi nhìn anh.
Mắt Lăng Thiếu Đường đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Kỳ Hinh, chìm sâu vào đôi mắt trong veo ấy, dần dần, anh buồn cười nhìn Kỳ Hinh, con ngươi sâu thẳm cong lên tạo thành hình trăng non đẹp mắt.
Cô bé này tinh khiết trắng trong như thế, cô thật sự rất đơn giản, sao anh có thể nhẫn tâm lộ ra lòng người hiểm ác và đẫm máu như vậy ở trước mặt cô được?