Rõ ràng cánh diều của em gả cho trời xanh
Con đường cắt đứt suy nghĩ
Gió ngừng nhớ
Xuân qua em còn ngửa lên trời
Năm tháng biến tình yêu thành câu hát
Lại khiến cho người hát xung quanh lang thang . . . . . .
Kỳ Hinh kìm nén mất mác và đau đớn trong lòng, khẽ nói với Lăng Thiếu Đường: " Đường, em — em ở trong xe đợi anh!"
Không khí như đông cứng lại, nhưng bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nhanh chóng nắm cổ tay của Kỳ Hinh: " Hinh Nhi, không cần đi!"
Theo bản năng anh giữ chặt thân hình định xoay đi của cô.
Kỳ Hinh cười lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Đường, chẳng lẽ anh không muốn biết đứa bé trước mắt là ai à?”
Lăng Thiếu Đường ngẩn người, anh cúi đầu nhìn cậu bé trước mặt, khuôn mặt anh tuấn hội tụ lại một chỗ.
“Đường, em sẽ chờ anh, em đã nói, sau khi anh biết tất cả, sẽ phải quyết định vài chuyện, trong lúc đó em sẽ chờ anh!”
Kỳ Hinh dứt khoát rút tay ra khỏi tay Lăng Thiếu Đường, chỉ là hành động đơn giản nhưng lại khiến cho trái tim Lăng Thiếu Đường càng đập nhanh hơn.
“Chờ anh!” Lăng Thiếu Đường ra lệnh ngắn gọn.
Kỳ Hinh gật đầu, xoay người đi. Đi thang máy xuống một tầng, cơ thể cô trở nên lạnh quá, cô bất lực ngồi xuống, nước mắt tuôn rơi…
“Đường… vào đi!” An Vũ Ân nhìn thấy ánh mắt Lăng Thiếu Đường vẫn dõi theo bóng hình Kỳ Hinh rời khỏi, trong lòng chua xót, cô ta không nói hai lời, nhanh chóng vươn tay kéo anh, đi vào trong nhà.
Tiểu Phong thông minh ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường, trên tay vẫn cầm món đồ chơi bị hỏng.
Anh nhìn khung cảnh xung quanh, tất nhiên đây là nhà nghỉ xa xỉ, bên trong được trang trí đàng hoàng.
“Vũ Ân, em và Hinh Nhi?” Lăng Thiếu Đường nhìn An Vũ Ân hỏi.
“Thực ra có thể coi là em tình cờ gặp tiểu thư Kỳ, ngày đó em mang theo Tiểu Phong vừa về nước không lâu, trên đường em đã gặp cô ấy!” An Vũ Ân mỉm cười giải thích.
“Tiểu Phong?” Lăng Thiếu Đường chuyển tầm mắt sang đứa bé tên Tiểu Phong, cậu bé đặc biệt anh tuấn, khiến anh cảm thấy quen thuộc khác thường.
“Đúng, nó chính là Tiểu Phong!” An Vũ Ân đưa tay vuốt đầu Tiểu Phong nói.
Đôi mắt Tiểu Phong không hề chớp mắt nhìn Lăng Thiếu Đường, cậu bé sợ hãi, cũng muốn gần gũi anh nhưng không dám.
Lăng Thiếu Đường híp con ngươi đen, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt Tiểu Phong, trong lòng vô cùng chấn động: “Đứa bé này… bao nhiêu tuổi?”
An Vũ Ân chậm rãi ngồi xuống, nhìn Tiểu Phong nói: “Tiểu Phong, ngoan, nói cho chú biết năm nay con bao nhiêu tuổi!”
Tiểu Phong non nớt vươn hai ngón tay: “Mẹ nói Tiểu Phong sắp hai tuổi!”
“Hai tuổi!” Lăng Thiếu Đường thay đổi sắc mặt, vẻ mặt đông cứng lại, anh nhìn An Vũ Ân, đôi mắt làm người ta khó có thể suy đoán, ngay sau đó anh chậm rãi ngồi xuống, nhìn Tiểu Phong, hỏi: “Nói cho chú biết, cháu tên gì?”
Tiểu Phong sợ hãi đáp: “Cháu tên là Lăng Phong!”
Lăng Thiếu Đường như bị sét đánh trúng, đôi mắt chim ưng trở nên lạnh lẽo hơn, bàn tay to cũng nắm chặt, đột nhiên anh đứng lên.
Tiểu Phong nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ tới mức phải trốn sau lưng An Vũ Ân, đôi con ngươi trong veo như nước vụng trộm nhìn Lăng Thiếu Đường.
“Bố anh, ông ấy… biết chuyện này sao?” Lăng Thiếu Đường ẩn nhẫn sự tức giận trong lòng, lạnh giọng hỏi.
Anh tuyệt đối không ngờ, An Vũ Ân sẽ mang thai con của bố anh, năm đó An Vũ Ân cũng vì biết tin mình mang thai nên mới rời bỏ anh sao?
Nhưng mọi chuyện lại hơi mơ hồ, có cái gì đó không đúng.
“Thiếu Đường, chẳng lẽ ở trong lòng anh, em chỉ có vậy thôi sao?” An Vũ Ân bị lời nói của Lăng Thiếu Đường kích thích, cô ta hét lớn, lập tức bổ nhào vào trong lòng anh.
“Thiếu Đường, anh nhìn đi, anh tính toán cẩn thận một chút, Tiểu Phong là con của anh, là con trai ruột của anh!”
Giọng nói của An Vũ Ân đã trở nên nghẹn ngào, đôi mắt cũng đẫm lệ.
“Em nói cái gì? Vũ Ân, em lặp lại lần nữa!” Thân mình cao lớn của Lăng Thiếu Đường hơi chấn động, bàn tay to lớn gắt gao bóp chặt bả vai của An Vũ Ân, trong mắt đều là vẻ khó tin!
An Vũ Ân nhìn vẻ mặt âm hiểm của Lăng Thiếu Đường, nước mắt rơi đầy khuôn mặt: “Thiếu Đường, em không lừa anh. Tiểu Phong là con của anh! Anh nhìn mặt nó đi, đôi mắt của nó nữa, tất cả đều rất giống anh!”
Không! Không có khả năng, làm sao mình có thể có con với cô ấy được chứ?
Lăng Thiếu Đường nhanh chóng buông bàn tay đang nắm lấy bả vai của An Vũ Ân xuống, trong lòng cũng là rối một nùi, tin tức này khiến anh không tiếp nhận nổi.
Con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng vào đứa bé sau lưng An Vũ Ân, nó là con trai mình? Trán của anh xuất hiện những vết nhăn.
An Vũ Ân hiểu trong lòng anh đang cảm thấy nghi ngờ, cô ta nhẹ nhàng đi lên phía trước, nói: “Thiếu Đường, anh hoài nghi đứa nhỏ này là chuyện thật bình thường, bởi vì khi chúng ta ở cùng nhau, anh có sử dụng biện pháp tránh thai. Nhưng… Thiếu Đường, anh còn nhớ không? Tối hôm đó anh cầu hôn em, đôi ta đều uống say, trong đêm hôm đó, chúng ta không hề sử dụng biện pháp phòng tránh nào cả!”
Lời của cô, mỗi câu mỗi chữ đều giống như con dao nhọn đâm vào người anh, cô muốn nhắc nhở về quá khứ của hai người, anh nỗ lực nhớ lại, cảnh tượng ngày hôm đó xẹt qua trong đầu.
Không sai, đêm đó anh có hơi say, anh không say hẳn nhưng có chút mê mệt không rõ, bất kể người phụ nữ nào trừ KỳHinh, anh đều sử dụng biện pháp phòng tránh, chẳng lẽ đêm đó, anh thật sự đã tạo thành một sai lầm lớn sao?