Đang vui vẻ Tiểu Phong nghe thấy Lăng Thiếu Đường phải đi, lập tức chạy lên trước ôm chặt chân anh: "Bố, đừng đi, Tiểu Phong muốn bố!"
Lăng Thiếu Đường không đành lòng, anh ngồi xuống, vỗ đầu nhỏ của bé, anh dỗ dành: "Tiểu Phong ngoan, phải nghe lời mẹ, biết không?"
An Vũ Ân tiến lên: "Thiếu Đường, chẳng lẽ anh không thể vì Tiểu Phong mà ở lại ư? Cho dù chỉ là một đêm!"
Nói xong, cô ta nâng khuôn mặt đáng yêu nhìn Lăng Thiếu Đường.
"Rất xin lỗi, Vũ Ân, anh làm em phải thất vọng rồi, đối với Tiểu Phong, anh sẽ chịu trách nhiệm, nhưng, hai ta đã trở thành quá khứ, em hiểu không?" Lăng Thiếu Đường đứng dậy, chậm rãi nói.
Ánh mắt An Vũ Ân tối sầm lại, cô ta kéo bàn tay Lăng Thiếu Đường: "Thiếu Đường, em cho anh xem một thứ!"
Nói xong, cô ta kéo Lăng Thiếu Đường đi về một phòng.
Đến một căn phòng, An Vũ Ân khóa cửa lại —
"Vũ Ân, em —" Lăng Thiếu Đường lạnh lùng đứng ở đó, khuôn mặt như điêu khắc và giọng nói lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ.
An Vũ Ân từ từ cởi áo ra, tính cách mãnh liệt không kiêng dè bất cứ đâu khiến vẻ xinh đẹp bề ngoài của cô ta càng thêm lqd nguy hiểm ngang ngược, những chỗ xinh đẹp kia phát ra sự
Mê hoặc và chói lóa.
Cánh tay cô ta bao vây Lăng Thiếu Đường, nhìn động tác của cô ta, anh cũng không cự tuyệt, nhưng sự không kiên nhẫn lại lướt qua con ngươi xanh lục.
Đang lúc do dự, đối phương đã cởi bỏ quần áo, lộ ra lớp áo trong mỏng với những bông hồng gợi cảm trên áo, thâm chí cô ta không mặc áo ngực! Xuyên thấu qua lớp tơ tằm mỏng kia, thấp thoáng có thể nhìn thấy nụ hoa khiến vô số đàn ông phụt máu mũi.
Lăng Thiếu Đường nhíu chặt mày, vẻ mặt giống như một màn sương.
An Vũ Ân cười mị hoặc long lanh, xoay người lại về phía anh. Tóc xoăn gợn song nhiệt huyết, chuyển động theo cô ta, tĩnh lặng tạo thành đường cong xinh đẹp.
Khi rừng tối sâu thẳm hoàn toàn mê người, nơi đó mềm mại đầy cám dỗ, trong chớp mắt tất cả mọi nơi trên cơ thể đều lộ ra trước mắt người đàn ông.
“Thiếu Đường, vừa lòng anh chưa?”
Cô chậm rãi nói, cơ thể không một mảnh vải che, từng bước từng bước đi về phía Lăng Thiếu Đường.
“Em nghĩ anh nên nói gì?” Dù anh vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong lại căng thẳng. Đôi mắt xanh lục lạnh lùng, ngang ngược nhìn thẳng cô ta.
“Chẳng lẽ, tơ tằm trên người em, không hấp dẫn anh một chút nào sao?”
Cô ta cố gắng dịu dàng hết mức, thậm chí ăn nói khép nép, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Một lọn tóc xoăn rơi xuống nụ hoa căng tròn của cô ta, hết sức hấp dẫn.
“Vũ Ân, đúng là em đã thay đổi!” Lăng Thiếu Đường không còn thiện cảm, nếu như lúc nãy còn cảm thấy hổ thẹn với cô ta, hiện tại anh không thể bình tĩnh được nữa.
An Vũ Ân đưa cánh tay vòng qua bả vai anh, đưa vóc dáng đầy đặn dính chặt lấy cơ thể cường tráng của anh:”Thiếu Đường, cho dù em thật sự thay đổi, tất cả đều vì anh! Tối nay ở lại được không? Anh biết em suy nghĩ rất nhiều về anh không? Quên Kỳ Hinh đi được chứ, một nhà ba người chúng ta mãi mãi ở cùng một nơi được không?”
Lăng Thiếu Đường nâng mày, hé mở đôi môi mỏng, lạnh nhạt nói:”Vũ Ân, anh vừa nói gì, em quên rồi sao?”
Giọng nói lạnh lẽo như cũ vang lên lần nữa.
Cơ thể An Vũ Ân đột nhiên ngẩn ra, nước mắt cô ta chảy xuống:”Thiếu Đường, chẳng lẽ trong lòng anh Kỳ Hinh quan trọng đến như vậy? Chẳng lẽ, anh đã quên cuộc sống vui vẻ của chúng ta lúc trước rồi sao?”
Lăng Thiếu Đường nhíu mày, bàn tay đẩy cơ thể An Vũ Ân ra:”Vũ Ân, tình cảm lúc ban đầu của anh dàng cho em chỉ là thương tiếc, là thương yêu, khi đó anh nghĩ là tình yêu, nhưng cuối cùng bây giờ anh đã biết rõ đó không phải là yêu!”
Anh không muốn cô ta tiếp tục ôm mộng hoang tưởng.
An Vũ Ân không thể tin nhìn Lăng Thiếu Đường:”Không, không thể nào, anh còn cầu hôn em, sao có thể không phải là yêu?”
Giọng của cô ta bắt đầu chuyển sang điên cuồng.
“Vũ Ân, có lẽ ban đầu chỉ là đồng bệnh tương lân (ý nói cùng có hoàn cảnh sống đau khổ giống nhau nên thông cảm cho nhau), nhưng sau đó không phải yêu, em hiểu chưa?” Sau khi Lăng Thiếu Đường nhìn khuôn mặt đau thương của An Vũ Ân, nhàn nhạt nói.
Anh đã dùng đủ kiên nhẫn.
“Vậy anh với Kỳ Hinh là gì? Anh yêu cô ấy sao?” An Vũ Ân cố ý gây sự hỏi.
“Đúng, Hinh nhi rất quan trọng với anh, cô ấy là sinh mạng của anh!” Lăng Thiếu Đường nghĩ gì nói đấy, chắc như đinh đóng cột.
“Ha ha” Khỏe mắt An Vũ Ân rơi lệ, tan nát cõi lòng cười, ngay sau đó ánh mắt của cô ta trở nên lạnh lẽo:”Lăng Thiếu Đường, anh cho rằng Kỳ Hinh biết tình trạng như vậy, cô ta sẽ lựa chọn ở cùng một chỗ với anh sao? Cô ta sẽ ư?”
Lăng Thiếu Đường ung dung bình tĩnh nói từng chữ:”Sẽ, cô ấy sẽ! Cho dù cô ấy muốn rời khỏi anh, dù phải đi tới chân trời góc bể, anh cũng sẽ giữ cô ấy ở bên người, cô ấy và em là hai người khác nhau!”
Thật ra thì, anh vẫn nghĩ tới cảm nhận của An Vũ Ân không phải vì cái khác, chỉ vì đứa bé đáng yêu ngoài kia.
Cơ thể An Vũ Ân ngã ngồi trên giường, cô ta hoàn toàn bị chấn động trước lời nói của Lăng Thiếu Đường.
Mắt lạnh băng của Lăng Thiếu Đường thoáng qua một chút bất đắc dĩ, ngay sau đó, anh nhàn nhạt mở miệng nói:”Nếu như Tiểu Phong gặp chuyện, lúc nào em cũng có thể liên lạc với anh, xin lỗi!”
Nói xong, anh mở cánh cửa, ra khỏi căn phòng mà không hề ngoảnh đầu lại nhìn.
AN Vũ Ân cảm thấy sức lực trên người bị rút hết, cô ta thua ư? Không! Cô ta tuyệt đối không thể thua!
Lạnh lẽo vô tình, không gần nữ sắc thì sao? Cuối cùng anh ta vẫn chỉ là một người đàn ông! Đã là đàn ông thì dáng người cô ta sẽ gây ra dục hỏa đốt người, mà cô, rất tinh ranh với dục vọng của đàn ông! Bây giờ cô ta là chuyên gia trong chuyện nam nữ, cô ta có thể nhanh nhạy bắt được tín hiệu từ phản ứng tự nhiên của đàn ông.
Nhưng lần này cô ta đã tính toán sai, Lăng Thiếu Đường vô cảm, đối mặt với cảnh xuân thì coi như không thấy gì khiến cô ta phải tìm cách khác.