Nhà Thi Âm không lớn lắm, nhưng nơi này rất ấm áp, cả gia đình cùng ở chung với nhau, có phòng của ba, phòng của mẹ và riêng căn phòng dành cho người chị của nàng đi làm xa thỉnh thoảng mới về thăm nhà
Thi Âm dìu Lăng Thiếu Nghị đi lại thuận tiện làm quen một chút hoàn cảnh gia đình, hắn cảm thán gian phòng này thật là nhỏ chỉ vài bước chân đã hết, không bằng cái phòng tắm nhà hắn (eo ơi, Mi muốn oánh người quá!)
"May mắn quá, thế là cậu đã tỉnh rồi?"
Vừa đi tới phòng khách thì họ gặp một người phụ nữ trung niên có nụ cười hiền lành tiến đến, nét mặt bà hiền hoà, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn đến Thiếu Nghị hồi phục không ít. Dung Thi Âm cười rạng rỡ, giới thiệu Thiếu Nghị với người phụ nữ:
"A Nhị, đây là mẹ em! Trên thế giới này không ai xinh đẹp và tuyệt vời như mẹ em đâu"
Mẹ Thi Âm sủng nịch, nhìn con gái tràn đầy yêu thương:
"Thật là phóng đại quá lên, cái con bé này, không sợ người khác nghe được chê cười!"
Thi Âm tỏ thái độ nhõng nhẽo, giọng nói nhẹ nhàng hướng về phía mẹ:
"Không đâu mẹ, A Nhị cũng thấy đúng như vậy mà!"
Thấy Thi Âm quay sang mình. Thiếu Nghị gật đầu thể hiện sự đồng ý
Nhìn một cảnh gia đình ấm áp như thế, hắn thật cảm thán. Này, đâu dễ tìm kiếm, hắn không thể vì lợi ích mình làm liên luỵ họ, chưa kể hắn là một đại nam nhân, ở đây cũng bất tiện cho thanh danh của Thi Âm. Hắn nói:
"Bác gái, mấy ngày nay thật là phiền gia đình, chờ sức khoẻ con hồi phục là con sẽ đi ngay!"
Mẹ Dung nắm lấy tay Thiếu Nghị, ấm áp nói:
"Xem này, cái đứa nhỏ này an tâm mà ở đây hồi phục sức khoẻ, vừa hay Thi Âm cũng là y tá, có con bé thì chúng ta cũng đỡ lo lắng cho cháu hơn!"
Mặc dù bà Dung không biết người đàn ông trước mắt này là người như thế nào, lại bị vết thương đáng sợ như thế, tuy nhiên bà tin tưởng vào ánh mắt của mình : một người có khí thế mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn có lễ nghĩa, biết suy nghĩ, thật không tồi.
Thiếu Nghị nhìn qua Thi Âm, nhàn nhạt hỏi:
"Em là y tá?"
Nàng mỉm cười ngọt ngào, nhìn sang Thiếu Nghị, tròn xoe mắt
"Sao vậy? Chẳng lẽ nhìn em không giống sao?"
Bộ dáng của nàng thật xinh đẹp làm Thiếu Nghị liên tưởng đến An Kỳ Hinh, hai người có khí chất thật giống nhau, làm hắn thêm phần cảm giác thân thiết muốn xích lại gần hơn.
Mẹ Dung vừa tất bật dọn bàn cơm, vừa cười cười:
"Tốt rồi, Thi Âm, không nên nghịch ngợm, mau đỡ anh chàng nhỏ này đến bên kia, tới giờ cơm rồi !"
Dung Thi Âm đỡ Thiếu Nghị ngồi xuống, nhìn một bàn món ăn tự đáy lòng xúc động nói.
"Ah, mẹ! Hôm nay ngày gì mà một bàn thật thịnh soạn a!"
Đem món cuối cùng để lên bàn, mẹ Dung điểm vào cái mũi xinh xắn của con gái nói yêu:
"Ngốc thật, con quên là hôm nay mừng chị của con về thăm nhà sao? Dĩ nhiên là gia đình ta muốn ăn mừng một chút!"
Thi Âm vỗ đầu sực nhớ ra, hơi nhăn một chút cái mũi nhỏ xinh: "Con xém chút quên mất, mẹ không nhắc là con quên mất tiêu! Đúng rồi, hôm nay chị Thiên trở về? Nghe nói chị ấy làm việc là ở công ty Đài Bắc thành phố nga, thật xa!"
Dung Mụ mụ hồi đáp.
"Chị con vừa mói gọi điện nói sẽ về nhanh này !"
Thi Âm cười vui vẻ, nhìn về phía Thiếu Nghị:
“A Nhị, chị của em là một người xinh đẹp và tài năng nga, nàng hiện là trình độ thạc sĩ, vừa ra trường đã tìm được việc làm tốt, sau này sẽ càng rạng rỡ hơn!"
Thiếu Nghị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn đáng iu mà lòng không khỏi mềm nhũn, nhẹ giọng:
“Nghề nghiệp của em còn đáng quý hơn, cứu giúp người không phải ai cũng làm được!”
"Anh giễu cợt em nga, em sao so sánh cùng chị Dung, đó là công ty tài phiệt lớn nhất nước đó!" Vừa nói vừa giúp Thiếu Nghị xới thêm chén cơm.
"Em không tin à?"
Thiếu Nghị nhàn nhạt xác định, thật ra hắn không để ý cái vấn đề về chị Dung nào kia hay cái công ty nào đó.
"Đúng vậy đó, anh đã nghe đến công ty nhà họ Lăng chưa?"
Thi Âm thể hiện khuôn mặt kêu ngạo nhìn Thiếu Nghị, thật là ghét cái anh chàng này, đó là một công ty lớn đó nga.
Thiếu Nghị giật mình, giờ hắn mới nhớ là công ty nhà mình có sắp đặt một chi nhánh ở Đài Bắc, đang mãi ngẩn ngơ thì tiếng Thi Âm vang lên.
"A Nhị, anh làm sao vậy?"
Thấy Thiếu Nghị ngơ ngẩn, lại tưởng anh có chuyện gì, Thi Âm không khỏi lo lắng
Mẹ Dung cũng lo lắng, nhìn sắc mặc Thiếu Nghị ân cần hỏi:
"Đúng vậy đó, A Nhị, sắc mặt của cháu nhìn kém lắm, không phải là do vết thương đó chứ?"
"Không có gì, mọi người không nên lo lắng!" Lăng Thiếu Nghị miễn cưỡng cười nhẹ, cũng thể hiện sự thu hút quyến rũ khó cưỡng. Thi Âm nhìn hắn mà thất thần cho đến khi hắn quay sang:
"Bé ngốc này, em làm sao vậy? Không nên lo lắng, vết thương của anh không sao mà!"
Thanh âm của hắn trầm thấp mà tràn đầy từ tính, mặc dù còn có chút nhàn nhạt lạnh lùng, nhưng nghe đi tới cũng cực kỳ cảm xúc. Ách - Dung Thi Âm khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, sau đó nàng cố gắng bình tĩnh nói:
"A Nhị, bộ dáng anh thiệt là đẹp, làm minh tinh nhất định sẽ nổi tiếng lắm đó!"
Làm minh tinh? Lăng thiếu Nghị trong mắt hiện lên một nụ cười, hắn không khỏi nhớ tới những nữ minh tinh mình từng biết. Vì tiền, vì danh chuyện gì mà không dám làm, thật phóng đãng chưa từng thấy.
Nhìn Thi Âm hắn cảm giác cô gái này thật thiện lương, đơn thuần, cứ như là hoa lan thanh khiết, muốn vươn tay lại sợ làm bẩn đến nàng. Đang suy nghĩ thì có tiếng mở cửa, một âm thanh vui vẻ bay vào:
“Mẹ, Thi Âm, con về rồi nè!”
Một cô gái có vóc dáng cao gầy, ăn mặc hoa lệ, mặc dù cùng Thi Âm có khuôn mặt tương tự nhau nhưng bàn về khí chất thì hoàn toàn bất đồng.
"Đã về rồi, con mau rửa tay, ba của đứa cũng sắp về rồi !" Mẹ Dung cười vui vẻ thúc giục.
"Chị hai” – Dung Thi Âm chạy đến, kéo tay người chị của mình làm nũng
"Nha đầu ngốc!" Nàng vỗ vỗ đầu Thi Âm, sau một khắc, liền đem ánh mắt rơi vào Thiếu Nghị, cười kiều mỵ: "Âm âm, người kia là ai vậy?"
"Anh ấy là A Nhị! A Nhị, đây là chị hai em, em nói rồi mà, chị ấy rất là xinh đẹp”
"Chào anh A Nhị!” Cô nàng nhìn Thiếu Nghị, cười quyến rũ, giọng kiều mỵ hướng về phía hắn cười cười
Vừa nhìn đến cô nàng là Thiếu Nghị đã nắm bắt tâm tư, một bộ dáng câu dẫn tràn đầy mỵ hoặc như thế làm anh thấy khó chịu, chỉ nhàn nhạt gật đầu xã giao
Cùng là chị em nhưng khác nhau thật xa! Đối với nữ nhân như vậy, hắn đã sớm nhìn không quen rồi !