Kỳ Hinh hoàn toàn không ngờ khi mình lại được họp cùng các cổ đông của Lăng thị sớm như vậy.
Nhóm cổ đông của tập đoàn Lăng thị đều không phải là những người “dễ chơi”, rốt cuộc Kỳ Hinh cũng hiểu được điều này.
Khi cô vừa trở lại văn phòng, Kelly đã gõ cửa đi vào.
- Cô Kỳ, hôm nay anh Lăng bảo cô đến tham dự họp hội đồng quản trị.
Kỳ Hinh sửng sốt, trong lòng cảm thấy bất an.
Sao cô có thể được tham dự cuộc họp hội đồng quản trị chứ?
Khi theo Kelly đến phòng hội nghị, cô cảm thấy cực kì áp lực.
Từng hơi thở hít vào cũng thấy khó khăn.
Căn phòng hội nghị rất to, ánh đèn thủy tinh lạnh lùng tản ra những tia sáng chói dường như khiến Kỳ Hinh đau mắt.
Sắc mặt của các cổ đông rất khó coi, dường như đang ẩn giấu phía sau là sự tức giận.
Người ngồi vị trí chủ tịch là người vừa đi công tác về, Lăng Thiếu Đường.
Bên tay phải của anh là trợ lý hành chính đặc biệt, Chad; còn bên tay trái là Lăng Thiếu Nghị đã lâu không thấy.
Ánh mắt của nhóm cổ đông đều đổ dồn về phía Kỳ Hinh khiến cô cảm thấy nao nao.
Cô đưa mắt nhìn về phía Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường hơi nhếch môi lên, anh ngước mắt nói với Kelly:
- Kelly, sắp xếp ghế để Kỳ Hinh ngồi cạnh tôi!
Kelly trầm ổn gật đầu.
Trong lòng Kỳ Hinh thầm kinh hãi.
Cùng lúc đó, cô cũng nghe được những tiếng hít thở sâu của các cổ đông.
Sau khi ngồi xuống, cô liếc ánh mắt nghi hoặc về phía Lăng Thiếu Đường.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường hết sức cương quyết, anh hơi nghiêng người:
- Em chỉ cần ngồi nghe là được rồi, không cần phát biểu ý kiến gì cả!
Hành động cúi người nói thầm bên tai Kỳ Hinh trông cực kỳ ám muội nhưng lời nói lại như đang ra mệnh lệnh.
Kỳ Hinh không khỏi kinh ngạc.
Nhưng đúng lúc này, một cổ đông họ Từ lập tức cao giọng lên tiếng:
- Thiếu Đường, cậu làm vậy là không đúng với quy định!
- Đúng vậy, Thiếu Đường, chúng ta vừa hay tin Kỳ thị đã cướp mất mảnh đất thuộc khối chính phủ!
Các cổ đông khác thấy có người lên tiếng liền nhao nhao phụ họa theo.
Kỳ Hinh vừa nghe xong đã hiểu rõ nội dung cuộc họp này là gì, trong lòng cô thầm bồn chồn không yên.
- Quy định?
Lăng Thiếu Đường nhướn mày nhìn các cổ đông.
- Chú Từ, quy định trong lời chú nói là do ai định ra?
Giọng nói lạnh lùng lập tức vang vọng khắp phòng hội nghị.
Nhất thời, bầu không khí bao trùm căn phòng như bị đông lạnh lại.
- Thiếu Đường, cháu nói như vậy là không đúng rồi! Lần này mảnh đất của chính phủ được đưa ra đấu thầu, tại sao Kỳ thị lại thắng được Lăng thị? Chúng tôi có lý do để nghi ngờ cô gái ngồi cạnh cháu!
Người vừa lên tiếng là cổ đông Vương, ông ta đã đi theo Lăng thị nhiều năm nên lời nói tương đối có sức nặng.
Cả người Kỳ Hinh khẽ run lên.
Quả nhiên, chuyện này căn bản là chẳng thể lừa được bất kỳ ai, tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra chứ?
Thật ra, khi cô làm vậy đã nghĩ tới hậu quả rồi!
Kỳ Hinh cắn môi, chuẩn bị lên tiếng giải thích, nhưng bàn tay anh lại truyền đến cảm giác ấm áp.
Bàn tay to lớn ấy lập tức nắm chặt lấy tay cô.
- Ý bác Vương đây là, Kỳ Hinh đã ăn trộm tài liệu mật của Lăng thị ư?
Lăng Thiếu Đường lạnh lùng nhìn cổ đông tên Vương, giọng nói hết sức thờ ơ.
Bàn tay to của anh ở dưới bàn hội nghị thì nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát của Kỳ Hinh.
Trong lòng Kỳ Hinh run lên, cô cúi đầu xuống nhìn tay, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt không hề có chút xao động nào của Lăng Thiếu Đường.
Cô không biết anh định làm gì.
Nhưng, lúc này đây, cô cảm thấy rất an toàn.
- Thiếu Đường, chẳng lẽ cháu không thấy kỳ lạ sao? Tại sao Kỳ thị lại biết về giá thầu mà Lăng thị đưa ra, rồi chỉ đưa ra mức giá cao hơn đúng vạn đô la? Nếu nói là vô tình thì quá gượng ép rồi!
Cổ đông Vương cất giọng châm chọc.
Lăng Thiếu Đường nhếch đôi môi mỏng lên, ánh mắt lóe lên ý cười, anh cúi người nói với Kỳ Hinh:
- Ăn trộm tài liệu mất là hành vi phạm pháp trong thương mại, Hinh Nhhi, em ngốc đến mức vậy à?
Kỳ Hinh ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiếu Đường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sau đó, khóe môi Lăng Thiếu Đường nở nụ cười lạnh như băng, anh đưa mắt sang nhìn Chad:
- Chad, cậu giải thích với các vị cổ đông đây đi, công việc trong ba tháng này của Hinh Nhi là gì?
- Vâng, anh Lăng!
Chad lập tức lên tiếng.
Sau đó, anh đưa mắt nhìn hai cổ đông vừa lên tiếng, chậm rãi nói lượng công việc của Kỳ Hinh.
Sau khi nói xong, Lăng Thiếu Đường đưa mắt nhìn các cổ đông:
- Trong nửa tháng sau, Kỳ Hinh chỉ có quyền được tiếp cận với các hạng mục kinh doanh trong vòng năm năm qua của Lăng thị, thử hỏi sao cô ấy có thể thấy được các quyết sách tương lai chứ? Trừ khi…
Lăng Thiếu Đường kéo dài giọng, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh:
- Trừ khi là tôi tự mình đưa Kỳ Hinh xem! Bác Vương, ý của bác là thế à?
Lời nói của anh đầy nghiêm túc và lạnh lẽo, đâm thẳng vào lòng cổ đông Vương.
Trong lòng ông ta run lên:
- Không, tôi không có ý này, Thiếu Đường sao có thể bán đứng Lăng thị được chứ!
Nói xong, ông ta nở nụ cười xấu hổ.
Sau đó, những cổ đông khác cũng cười trừ.