“Bẩm đại nhân…Tạm thời chưa
CÓ…
“CÓ người tiến đến báo án chưa?”
“Cũng…Cũng không có….
.
” Cao
Dã có chút chột dạ, bắt đầu nói lắp.
Hách Minh Đường đập bàn một cái: “Cái gì cũng không có, ngươi lại dám ở nơi này nói ẩu nói tả hả?”
Cao Dã cúi đầu thật thấp, biểu tình sợ
hãi: “Đại…Đại nhân thứ tội, ti
chức….
.
Đích xác đường đột!”
Thấy lời nói khẩn thiết, giọng điệu Hách Minh Đường hòa hoãn hơn: “Cao Dã, bản quan thăng ngươi lên vị trí tổng bộ là để làm làm việc cho bản quan tốt hơn, chứ không phải để ngươi chỉ bằng trực giác đã ở chỗ này bố trí lung tung! Có ý tưởng tất nhiên là chuyện tốt nhưng ngươi phải hiểu được, chỉ dựa vào suy nghĩ, trực giác, sẽ không làm được chuyện lớn!”
“Đại nhân dạy phải, thuộc hạ đã rõ!”
“Mọi việc đều cần chứng cứ, nếu ngươi thật muốn lập án, vậy đợi khi tìm được cái gọi là thi thể rồi hẳn nói!”
Ngoài Nghi Lan Thành, ngoài hai trăm dặm phía tây Đông Lâm Thành, có hai người toàn thân màu đen phi ngựa chậm chạp, bốn ngựa kéo xe dày nặng rắn chắc.
Phía sau có một toa xe chứa hành lý, cửa sổ được đóng chặt, cơ hồ không có chút ánh sáng nào lọt vào được.
Tuế Hòa A Hương bị sắp xếp đi cùng phu nhân đại phòng Vinh phủ về nhà mẹ đẻ thành thành thật thật ngồi chen chúc chờ đợi bên trong xe nhỏ hẹp.
Người đánh xe là hai nam nhân trung niên bộ dạng chất phác.
Hợp với chạy một ngày hai đêm, trên đường đi, trừ bỏ yêu cầu đặc thù, xe ngựa chỉ dừng lại có bốn lần, mỗi lần đều chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, đơn giản ăn chút lương khô rồi lại lập tức khởi hành.
Tiến tới giờ Mẹo, xe ngựa không ngừng xóc nảy ngừng lại ven đường lần nữa.
Một xa phu mở cửa xe phía sau ra, ném hai khối bánh nướng áp chảo rắn chắc cùng một túi nước vào cho người bên trong, rồi ngồi ở càng xe lấy bánh mì ra ăn.
ở địa phương nơi bọn họ giơ tay là có thể với tới, binh khí bị bọc vải bố
trắng kín mít đến nỗi người ngoài nhìn không ra hình dạng gì, cùng đồ ăn đủ cho bọn họ ăn ngày.
Hai xa phu, một đường đi vội tới nay dường như chưa từng giao lưu với nhau.
Đang lúc hai người yên lặng ăn bánh, trên cửa truyền ra hai tiếng gõ.
Mở cửa, Tuế Hòa ló đầu ra, chỉ chỉ chính mình cùng A Hương tỏ vẻ muốn đi tiện, muốn bọn họ chờ một lát.
.