Trên đường trở về, cô gái nhỏ bên cạnh cúi đầu chậm chạp đi về phía trước, Tống Duẫn Hành liếc nhìn cô, tiến lên một bước nhỏ rồi ngồi xổm trước mặt cô: "Lên đây, anh cõng em."
Khương Tri dừng lại, khuôn mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng lắc đầu nói: "Em rất nặng..."
Tống Duẫn Hành quay đầu nhìn cô: "Mau lên nào."
Anh nhẹ giọng thúc giục, Khương Tri chậm rãi đi lên, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, cả người dán sát vào tấm lưng cứng rắn của anh, sau đó Tống Duẫn Hành đứng thẳng người dậy vững vàng cõng cô đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên gần sát anh đến như vậy, tim Khương Tri đập loạn nhịp, trong khoang mũi đều là mùi hương bạc hà mát lạnh của anh.
Mỗi bước đi nặng nề của anh mang đến cho cô cảm giác vô cùng an tâm.
Yên tĩnh hơn nửa ngày, Tống Duẫn Hành mới chậm rãi lên tiếng: "Vợ à, em nhẹ quá."
Cô không chỉ nhìn gầy thôi, mà lúc này cõng cô cũng thấy chẳng có một chút trọng lượng gì.
Người trên lưng không lên tiếng nhưng Tống Duẫn Hành có thể cảm nhận được, cô đang nghiêng đầu, chiếc cằm thon gầy tì lên bả vai anh, cả người mềm mại dựa vào người anh.
Tống Duẫn Hành ngây ngốc, giọng nói tự giác hạ thấp: "Vợ, em ngủ rồi sao?"
Sau đó bên tai truyền tới giọng nói dịu dàng mềm mỏng của cô. "Không có mà, em đang nghe anh nói chuyện."
Tống Duẫn Hành nghe xong khẽ cười một tiếng, bờ vai hơi cử động khiến cho đầu vai cứng rắn đụng trúng cằm cô, Khương Tri cau mày, xoa xoa cằm lẩm bẩm: "Cứng quá đi."
Tống Duẫn Hành hơi nghiêng đầu nhìn cô, lập tức không dám lộn xộn nữa, nhưng vẫn xấu xa trêu cô: "Còn có chỗ khác cứng rắn hơn nữa, có muốn thử không?" (Sun: Khoan! Tôi đang trong thời gian thanh lọc trí não =)))))))
Khương Tri nghi hoặc, vô thức hỏi lại: "Thử cái gì?"
Lần này cô gái nhỏ đúng thật là không hiểu ý của anh, Tống Duẫn Hành bật cười: "Sau này em sẽ biết."
Tống Duẫn Hành cõng Khương Tri suốt quãng đường trở về nơi ở, khi tới gần cổng, Khương Tri vỗ vai người nào đó ra hiệu muốn xuống, nếu như để cô giáo và ông nội Tống nhìn thấy sẽ không tốt.
Hai người bọn họ đang lén lén lút lút hẹn hò, mỗi giây mỗi phút đều là mạo hiểm, Khương Tri còn chưa suy nghĩ kỹ xem nên nói với cô giáo thế nào.
Mặc dù Tống Duẫn Hành không vui, nhưng vẫn để cô xuống, lúc Khương Tri chuẩn bị lên lầu, người nào đó nắm chặt tay cô từ phía sau.
Khương Tri quay đầu, thấy anh đang nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt tròn xoe đối diện với cặp mắt đào hoa của anh.
"Anh muốn thưởng cho em." Người trước mặt nhìn đôi môi mỏng đang hé mở của cô, nói xong còn không kịp để cho cô chuẩn bị đã lập tức cúi người, đôi môi mát lạnh nhanh chóng hôn lên vầng trán trắng nõn bóng mịn của cô.
Nụ hôn vừa dè dặt nhưng cũng không thiếu sự ngang ngược, nhanh như một tia chớp.
Trong nháy mắt Khương Tri đỏ mặt tía tai xoay người chạy thật nhanh đến cầu thang.
Tống Duẫn Hành đứng yên lặng tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ biến mất nơi bậc thang anh mới xoay người quay trở về.
-
Lần trở về này, Tống Duẫn Hành mặt dày mày dạn bỏ ra thêm một ngày, trì hoãn tất cả mọi công việc và lịch trình có sẵn, vừa vặn đúng ngày kết quả thi đại học được công bố. Cô gái nhỏ phát huy không tệ, so với thành tích trung bình cao hơn đến bốn mươi điểm.
Thành phố có không ít các trường đại học trọng điểm, Tống Duẫn Thư và ông cụ đều hy vọng Khương Tri sẽ học ở trong thành phố, sau này về nhà cũng sẽ tiện hơn. Nghe ông cụ thuận miệng nói "vế nhà tiện hơn", mũi Khương Tri cay cay, vội vàng cúi đầu che giấu cảm xúc của mình, nhìn tờ đơn đăng ký nguyện vọng trong tay.
Trước kia Tống Duẫn Hành học ở Đại học A, năm thứ ba anh đã nhanh chóng hoàn thành xong các chương trình học, lập tức bay ra nước ngoài học tiếp.
Người nào đó mặc dù nhìn không đứng đắn, nhưng lúc còn là sinh viên thì tuyệt đối đáng tin cậy. Sau khi biết thành tích của Khương Tri, Tống Duẫn Hành đề nghị cô ghi danh vào trường Đại học A, là một trường lâu đời, trình độ dạy học lại cao, điều kiện vật chất trong trường cũng không tệ.
Sau một hồi thương lượng, Khương Tri điền vào chuyên ngành tiếng Trung của đại học A, so với các ngành khác thì ngành này Khương Tri nắm khả năng lớn hơn một chút.
-
Bởi vì trong công ty còn có một số công việc khác cần phải xử lý, ông cụ thúc giục gấp gáp, nên Tống Duẫn Hành cũng không có cách nào khác ngoài bất đắc dĩ phải rời đi.
Đêm trước khi đi, Tống Duẫn Hành cũng đã dự liệu được tình huống sẽ như thế, cho nên lấy cớ là muốn giúp Khương Tri điền bảng nguyện vọng, một mực ở trong phòng cô gái nhỏ không chịu đi ra, trong bụng là một nùi tâm sự chỉ muốn nói hết trong một đêm này.
Khương Tri lên đại học, sẽ phải gặp nhiều thanh niên trẻ trung hơn, Tống Duẫn Hành biết rõ sức hút của cô dâu nhỏ nhà mình, vô thức lo lắng sợ sẽ gặp nhiều tình địch.
Anh nhẫn nại, căn dặn Khương Tri: "Đến trường học, cố gắng hết sức tránh xa mấy tên đàn anh âm mưu xấu xa."
"Mấy tên ấy, thích nhất là trêu ghẹo cừu non như em đó."
Khương Tri nghe anh nói tới đây thì không đồng ý: "Em không phải là cừu non."
Cô rất hung dữ, mấy tên nam sinh đó đều không phải đối thủ của cô, ví dụ như Trần Khải An lúc trước.
Người nãy giờ một mực lải nhải bên người cô nói lan man, lúc này dừng lại đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực.
Tống Duẫn Hành cúi đầu, cặp mắt dài nhìn đỉnh đầu mềm mại của cô, hạ giọng như đang nỉ non: "Vợ à, anh chỉ có dự cảm nguy cơ đến."
Hai người cách biệt nhau tám tuổi, đây vẫn luôn là chướng ngại lớn trong lòng mà Tống Duẫn Hành không thể bước qua được.
Nghe giọng điệu buồn bã của anh, tim Khương Tri mềm nhũn, vòng tay ôm lấy eo anh tựa như đang an ủi, nhẹ nhàng nói: "Anh phải có lòng tin với bản thân mình chứ."
Lúc nói chuyện cô cúi đầu xuống, hàng mi cong dài như lông của chiếc bàn chải nhỏ, từ góc độ Tống Duẫn Hành nhìn sang, cô dâu nhỏ đáng yêu khiến người ta muốn hôn một cái, anh ôm cô thật chặt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua vành tai của cô, thấp giọng nỉ non: "Vậy em phải hứa với anh, chỉ có thể thích một mình anh thôi."
Rõ ràng là một người trưởng thành già dặn, thế mà lời nói lại y như đứa trẻ mẫu giáo làm nũng, Khương Tri không kìm được bật cười, ậm ừ "vâng" một tiếng.
-
Ngày rời đi, Khương Tri đứng bên cạnh Tống lão gia và Tống Duẫn Thư, ngoan ngoãn không nói lời nào.
Trước khi lên xe, Tống Duẫn Hành âm thầm nhìn về phía cô, cặp mắt đào hoa nháy nháy hai lần, ánh mắt Khương Tri cũng trở ê dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh mang theo ý cười, nói một câu: "Trên đường nhớ chú ý an toàn."
Khương Tri nghiêm túc theo sau anh nói tạm biệt, tựa như không có gì thân thiết, khóe môi Tống Duẫn Hành cong cong, chỉ muốn kéo cô vào trong lòng rồi xoa đầu cô, nhưng lại ngại ánh mắt chằm chằm của Tống Duẫn Thư, nên dù trong lòng có ngứa ngáy đến mấy cũng không dám lỗ mãng.
Nhìn Tống Duẫn Hành lên xe rời đi, Tống lão gia đỡ Tống Duẫn Thư lên lầu nghỉ ngơi, Khương Tri mím môi, trong lòng lại đột nhiên trống rỗng, đứng yên tại chỗ.
Điện thoại trong túi rung lên, Khương Tri mở ra xem, là tin nhắn của Tống đại ca gửi tới.
Củ cải lớn: "Vợ ơi, đến ngã tư đường nào."
Lúc nhìn thấy tin nhắn, tim Khương Tri lệch nửa nhịp, trong lòng nổi lên cảm giác lén lút. Trộm nghĩ chẳng lẽ tên này chẳng lẽ vẫn còn chưa đi?
Ngã tư cách đó không xa, đi vài phút đã đến, Khương Tri chạy chậm tới, nhìn một vòng, liền thấy chiếc xe con màu đen dừng lại ở ven đường, Tống Duẫn Hành đang đứng cạnh xe, thân hình cao lớn thẳng tắp như một cái cây đại thụ.
Nhìn thấy cô gái nhỏ cuối cùng cũng đã xuất hiện, Tống Duẫn Hành sải bước nhanh về phía cô. Ngã tư này vẫn được xem là khá kín đáo, hai người trước khi chia tay chỉ nói với nhau có một câu, anh đâu phải là người dễ thỏa mãn như vậy.
"Vợ à." Tống Duẫn Hành tiến lên nắm tay Khương Tri, ngữ điệu lúc gọi tên cô vừa dịu dàng lại vừa dễ nghe.
Khương Tri cảm thấy tên này mỗi khi dính người đều rất giống con vật nào đó, đáy lòng cô mềm nhũn, đôi bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay rộng lớn của anh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh đi nhanh đi, đừng để trễ chuyến bay."
Cô biết anh rất bận rộn, thời gian hai ngày gần đây cũng là do anh cố gắng dành ra giữa lúc bộn bề công việc. Lần này trở về thì chắc phải hơn một tháng sau mới có thể gặp lại, vừa đúng lúc đó là thời điểm cô khai giảng.
Người nào đó biết rõ mình còn đang trong thời kỳ khảo nghiệm, cho nên không dám to gan như trước nữa, lúc này chỉ cầm tay Khương Tri đưa đến bên môi hôn một cái thật khẽ.
Cảm úc ấm áp mềm mại, còn có hơi thở nặng nề phả ra từ đôi môi anh.
Tin Khương Tri run lên, nhìn anh cẩn thận từng chút một chạm vào mình, đáy lòng của cô càng nặng nề hơn.
Cô gái nhỏ trước măt nhẹ nhàng lay lay cánh tay anh, cụp mắt xuống nhỏ giọng nói: "Vậy anh nhớ chú ý an toàn nhé."
"Sau khi đến nơi nhớ nhắn tin cho em."
Dù anh đi đâu, quan trọng nhất là phải luôn bình an, điều này thật sự rất quan trọng.
Tâm trạng Tống Duẫn Hành hơi xúc động, cọ nhẹ lên cái mũi của cô, dịu dàng nói ra: "Được được được, nhất định sẽ chú ý an toàn."
"Em cứ thế này, anh thật sự chỉ muốn bắt nạt em."
Đôi mắt dài của người đàn ông yên lặng nhìn cô, ánh mắt sáng rực, trong đôi mắt đen sâu hun hút còn ẩn chứa ý tứ khác.
Lần này Khương Tri không dám nói tiếp nữa, đôi môi hồng mím lại, đôi mắt bất an chớp chớp hai cái.
Cuối cùng Tống Duẫn Hành cũng chịu đi, Khương Tri mang theo tâm trạng buồn bã quay về, vừa lên lầu liền thấy Tống Duẫn Thư từ trong phòng đi ra.
"Cô giáo Tống." Khương Tri ngước mắt, nhẹ giọng chào hói cô ấy.
Vừa nãy để ý thấy tiểu nha đầu đi ra ngoài, vừa quay về đã cụp mắt ủ rũ, Tống Duẫn Thư hơn nửa phần đã đoán được nguyên nhân, trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền muộn. Đối tượng yêu đương của Khương Tri lại là cậu em trai của cô, dù sao cũng vẫn tốt hơn là người ngoài, nghĩ như vậy. Tống Duẫn Thư mới thấy lòng mình dễ chịu một chút.
Tống Duẫn Thư và Khương Tri sống chung với nhau sáu năm, tâm tư tiểu nha đầu đơn thuần, căn bản không phải là đối thủ của con hồ ly một bụng đen tối Tống Duẫn Hành kia.
Mặc dù Tống Duẫn Thư không biết Duẫn Hành bắt đầu có ý đồ xấu với Khương Tri từ khi nào, nhưng nha đầu Khương Tri này hoàn toàn xứng đôi với cậu ta.
Tống Duẫn Thư hiểu rõ Khương Tri bao nhiêu, thì cũ
Mấy năm trước, Tống Duẫn Thư dạy học ở trường trung học trên trấn Thủy Quang, thời gian đó tình trạng thân thể của cô luôn không tốt, lại cộng thêm tình hình thời tiết khắc nghiệt.
Đêm đó Tống Duẫn Thư tan tầm trở về, đường núi sau khi tuyết rơi rất trơn, Tống Duẫn Thư bước hụt một bước, lập tức ngã lăn đến giữa sườn núi, nhờ có dân làng đi ngang phát hiện, cõng cô về nhà.
Hôm ấy là thứ sáu, sau khi Khương Tri tan học về nhà, cô gái nhỏ lấy rất nhiều bánh bao và trứng gà ở nhà, muốn mang đến cho cô. Khương Tri vừa vào cửa đã thấy Tống Duẫn Thư sắc mặt tái nhợt đang bôi thuốc lên vết thương.
Mặc cho Tống Duẫn Thư nói không có việc gì, nhưng Khương Tri nhìn vết thương đã chảy máu của cô thì lo đến mức khóc thành tiếng.
Bác sĩ ở trấn Thủy Quang đều sống dưới chân núi, mà trời đã ráng chiều rồi, đường núi khó đi, nên Tống Duẫn Thư không thể là gì hơn ngoài việc lấy thuốc giảm đau trong tủ ra uống.