Hàng mi dài của cô chớp chớp, đôi mắt hạnh long lanh như chú nai con, dáng vẻ chăm chú, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô vợ nhỏ chủ động hôn anh, mặc dù là do anh mặt dày cầu xin nhưng niềm vui sướng này cũng đủ khiến trái tim trầm ổn của Tống Duẫn Hành đập lệch nửa nhịp.
Lông mày anh cau lại, đôi mắt đen cuồn cuộn sóng ngầm, tâm trạng khó diễn tả thành lời.
Tống Duẫn Hành hơi cúi đầu suy nghĩ, hàng mi dài tạo thành một chiếc bóng mờ mờ, anh cầm tay Khương Tri, cắn một cái không nặng không nhẹ lên đầu ngón tay trắng trẻo mềm mại của cô.
Anh ghé sát, có chút không cam lòng nói nhỏ bên tai cô: "Về nhà lại bắt nạt em."
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, giọng nói gần như nỉ non mờ ám mà có ý tứ riêng.
Thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai muốn tìm chỗ trốn đi của Khương Tri, Tống Duẫn Hành mới chậm rãi buông người trong lòng ra.
Vì căng thẳng mà cái miệng nhỏ của cô thở gấp, hoang mang hoảng sợ, dưới chân như mất hết sức lực, bỏ chạy như bay, giống như phía sau có sói đuôi to đuổi theo vậy.
Tống Duẫn Hành đứng im tại chỗ, theo bản năng sờ lên gò má vừa rồi được cô hôn một cái, cười tới mức như thằng con ngốc nhà địa chủ.
-
Khi Khương Tri trở về, tiệc liên hoan gần như đã kết thúc, mấy bạn học đang cúi đầu nghịch điện thoại, những người khác đang chơi ma sói.
Thấy Khương Tri quay lại, ánh mắt Lục Tư Nhiên sáng ngời, giống như vẫn một mực chờ cô, nhìn sắc mặt cô ửng hồng liền thân thiết dò hỏi: "Sao cậu đi lâu vậy? Không thoải mái trong người sao?"
Khương Tri theo bản năng ngồi thẳng người, không chút biến sắc kéo giãn khoảng cách với cậu ta, vội vàng xua tay: "Tớ rất khỏe, cảm ơn đã quan tâm."
Nghe cô đáp lại xa cách, nụ cười trên mặt Lục Tư Nhiên có chút cứng nhắc, đề tài vừa mới chuẩn bị đột nhiên không nói ra nổi.
Bạn học xung quanh đều đang chơi ma sói, Khương Tri nói chuyện với Đường Hương Diệc, Lục Tư Nhiên cảm thấy lúng túng, liền đi tới bàn bên cạnh tìm bạn cùng bàn.
Thấy Lục Tư Nhiên đi rồi, Đường Hương Diệc mới hỏi Khương Tri, sao vừa nãy về muộn vậy.
Mặt Khương Tri đỏ lên, sờ sờ khuôn mặt nóng ran, có chút ngượng ngùng nói: "Gặp được bạn trai tớ."
Đường Hương Diệc nháy mắt, lóe lên một ngọn lửa bát quái, "Bạn trai cậu cũng ở đây? Mau, tớ mãnh liệt yêu cầu được nhìn thấy người thật."
Khương Tri vui vẻ, gật đầu một hồi.
Vừa nghĩ tới việc anh cũng tới đây ăn cơm, Khương Tri theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, nghi ngờ người này có thể đang ngồi trong phòng riêng ở trên tầng rồi.
-
Lúc này trong phòng riêng, mọi người thấp thỏm bất an nhìn Tống thiếu hỉ nộ ái ố bất thường, trái tim sợ hãi.
Từ lúc Tống thiếu ra ngoài một chuyến quay lại, mọi người thấy anh mặt mày hớn hở, nụ cười trên mặt không thể ngăn nổi.
Vu Tử Kính nhìn Tống Duẫn Hành, khuôn mặt tuấn tú, hormone nam tính tăng cao ngút trời, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Người vừa nãy đi ra ngoài, nhất định là đi tìm vợ, nhất định được người ta cho ăn đường rồi.
Khi nghe tin tức của Khương Tri, nhân viên phục vụ vừa bê thức ăn lên. Tống Duẫn Hành lập tức lấy điện thoại ra, đôi mắt nheo lại theo thói quen, tâm trạng đặc biệt tốt nói với mọi người: "Các vị chậm rãi dùng bữa, tôi còn chút việc, lần sau lại tụ tập, vẫn là tôi mời."
Nói xong, Tống Duẫn Hành nhìn Vu Tử Kính đầy ẩn ý, cầm áo khoác rời đi, để lại một đám người nhìn nhau ngơ ngác.
Đợi Tống thiếu vừa đi khuất, Tiêu Diệc không kìm được hiếu kỳ, vội vàng đi tới trước mặt Vu Tử Kính: "Tống tam hôm nay nhìn không được bình thường lắm."
Lúc tới mặt mũi còn tối sầm lại, như có ai nợ tiền cậu ta vậy, vừa mới ngồi được một lúc sau tâm tình đã thay đổi lớn như vậy?
Vu Tử Kính bất đắc dĩ liếc cậu ta một cái: "Có thể khiến Tống tam biến thành như vậy, ngoại trừ chị dâu ra thì còn có thể là ai."
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Tiêu Diệc bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Cậu nói chị dâu cũng ở đây?"
Vì thế nên không phải là Tống thiếu có lòng tốt mời bọn họ ăn cơm! Người ta đặc biệt tới đây để tìm vợ!
Tiêu Diệc cũng có lúc ngây ngốc như cọc gỗ, Vu Tử Kính không thèm để ý đến cậu ta, nhìn thức ăn trên bàn, kết hợp với căn phòng riêng rùng mình này, càng cảm thấy khó nuốt trôi, liền rủ rê một đám người tiếp tục di chuyển đến PUG, tìm các chị gái để chơi.
-
Khương Tri chào hỏi với trưởng ban sau đó rời đi, nhắn tin cho Tống đại ca nói mình chờ anh ở cửa.
Biết tin sắp được nhìn thấy vị đại thần bí ẩn này, Đường Hương Diệc lập tức hồi hộp, nói là mình không muốn làm kỳ đà cản mũi, đứng trong bóng tối quan sát một chút là được rồi. Khương Tri không có cách nào khác đành phải ra về một mình.
Thời tiết ở thủ đô vào tháng mười đã trở lạnh, thấy Khương Tri đi ra một mình, Lục Tư Nhiên vội vàng chạy đến, định cùng Khương Tri quay về trường học.
Thấy cô mặc phong phanh, Lục Tư Nhiên nhíu mày, rất lịch sự cởi áo khoác của mình đưa cho Khương Tri: "Cậu mặc áo của tớ trước đi, buổi tối hơi lạnh, đừng để bị cảm."
"Tớ tiện đường đưa cậu về trường."
Khương Tri sửng sốt, không ngờ cậu ta sẽ ra theo, càng không muốn nhận áo của cậu ta,
Cô lịch sự lắc đầu từ chối: "Tớ không về trường, lát nữa bạn trai tớ sẽ đến đón tớ về nhà."
Từ đầu tới cuối cô nói chuyện rất thản nhiên, bình tĩnh tạo khoảng cách với Lục Tư Nhiên. Nghe thấy Khương Tri nhắc đến bạn trai, Lục Tư Nhiên sửng sốt, nhìn cô không thể tin nổi.
Cô gái trước mặt không chỉ có bạn trai, hơn nữa nghe ý tứ của cô thì hai người còn ở bên ngoài, giống như đã sống chung.
Lục Tư Nhiên cau mày, vẻ mặt kinh ngạc, như người u mê bị đánh cho một gậy, có chút không tin nổi: "Cậu thật sự có bạn trai à?"
Dù sao khoảng thời gian khai giảng này, lúc cậu ta nhìn thấy Khương Tri thì đều là một mình hoặc đi với bạn cùng phòng, bên cạnh gần như không có bạn bè khác giới.
Khương Tri mỉm cười, không phủ nhận.
Trong lòng Lục Tư Nhiên như bị cái gì đó chặn ngang, có chút chua xót, giọng điệu chán nản nói: "Hai người...... sống chung?"
Không ngờ cậu ta sẽ hỏi chuyện này, Khương Tri hơi lúng túng, vừa định nói phải thì phía sau đã truyền tới tiếng bước chân mơ hồ.
Người này nhanh chóng đi về phía cô, cánh tay mạnh mẽ ôm cô vào lòng, mùi hương mát lạnh cùng khí chất ngang ngược.
Khương Tri ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Tống Duẫn Hành, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng sáng lên.
Người đàn ông trước mặt mặc âu phục, dáng người hiên ngang cao lớn, còn cao hơn so với Lục Tư Nhiên một chút, khí chất sắc bén áp đảo, đôi mắt tối tăm nhìn về phía cậu ta như mang theo đao, còn có cả cảm giác ngột ngạt không tên.
Tống Duẫn Hành kiêu ngạo nhìn Lục Tư Nhiên, đôi mắt nheo lại theo thói quen, khóe môi nhếch lên thành một độ cong có chút lười nhác, "Cậu chính là bạn học của vợ tôi?"
Người đàn ông lạnh nhạt mở miệng, tiếng gọi vợ phát ra vừa thân mật vừa mờ ám, sắc mặt Lục Tư Nhiên cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ, cậu ta giả vờ bình tĩnh nói: "Chào anh."
Tống Duẫn Hành lạnh lùng nhìn lướt qua áo khoác trong tay Lục Tư Nhiên, hừ một tiếng, nhỏ tới mức không thể nghe rõ, vừa mỉa mai vừa ngạo mạn, sau đó nắm tay vợ mình bỏ đi.
Không rõ lai lịch của người kia là gì, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt khinh thường khiến Lục Tư Nhiên cảm thấy vô cùng tự ái.
Cứ nhìn Khương Tri và người đàn ông kia rời đi, Lục Tư Nhiên cau mày, siết chặt chiếc áo khoác trong tay, trong đáy mắt hiện lên lớp sương mờ.
Chiếc xe ô tô màu đen xa hoa lướt qua trước mặt cậu ta, nhìn biển số xe có thể nhận ra, thân phận của chủ xe cũng không phải người bình thường.
-