Cao Ca vừa đứng lên là lập tức mẹ Cao đến đón, siết chặt tay Cao Ca, vừa thương xót nói, "Ngoan, có mẹ đây. Rồi sẽ bị bắt thôi con." vừa không kiềm chế được căm hận, quay phắt đầu về phía Triệu Bân rời đi, hung hăng chửi thề một tiếng.
Bên kia Triệu Thiên Vũ và Chương Nhã Tĩnh cũng không muốn rời đi, nhưng không thể không tách ra con trai được, để mặc cảnh sát đưa Triệu Bân đi, vừa ngoái đầu lại thì trông thấy cảnh ấy, lúc này lửa giận trong lòng bùng lên. Chương Nhã Tĩnh gần nhữ muốn xông đến, kết quả bị Triệu Thiên Vũ ngăn lại.
Mẹ Cao thấy thế bèn dứt khoát dừng lại, nhìn Chương Nhã Tĩnh đầy sung sướng, xem thường bà ta, "Nếu tôi là ba thì sẽ không còn mặt mũi nào mà làm ầm lên ở đây đâu. Cái loại con trai xấu xa kia chính là do có bà mẹ xấu xa như bà dạy dỗ, bà còn dám mắng chửi tôi à, chính là bà hại chết hắn ta."
Bà nói xong rồi mới đưa Cao Ca và Tống Phỉ ra ngoài.
Cao Ca quay đầu lại nhìn, Chương Nhã Tĩnh đứng tại chỗ, hiển nhiên là không nghe thấy những lời đó, bà ta còn đang bận nổi giận với Triệu Thiên Vũ, quát ông ta vì ngăn mình. Trái lại Triệu Thiên Vũ lại vô cùng nặng nề, có thể thấy ông ta hiểu rõ. Nhưng hiểu cũng không có nghĩa là biết làm, người ta cũng biết rất nhiều đạo lý, có điều đến khi áp dụng lên mình thì những đạo lý đó chẳng qua là để trưng bày mà thôi.
Như Triệu Thiên Vũ có thể mở rộng xí nghiệp, làm sao có thể không biết cái gọi là cắt thịt chứ. Rõ ràng Triệu Bân đã làm sai chuyện, nếu như lúc đầu không nhận sai thì có thể còn giữ tia may mắn trong lòng, nhưng đã đến phiên tòa thẩm vấn rồi thì còn nguy hiểm hơn. Nhưng rõ ràng, tình cảm đã khiến bọn họ quá mù quáng, mù quáng tin vào thứ gọi là sức mạnh của đồng tiền, mù quáng tin rằng vận may của ông ta vẫn tốt như thế.
Đợi đến khi ra ngoài, không còn thấy đôi vợ chồng kia đâu nữa, mẹ Cao mới dùng hết sức lực kéo con gái sang một bên mà khen ngợi Tống Phỉ, quanh năm bà toàn buôn bán lẻ, tiếp xúc với rất nhiều người, lời tuy thẳng thừng nhưng đầy yêu thích, đến nỗi một người kiếm sống bằng đầu lưỡi như Tống Phỉ cũng không chịu nổi, lúc không có mẹ Cao mới lén nói với Cao Ca, "Dì đúng là lợi hại."
Cao Ca thấp giọng giải thích với nh, "Vốn làm buôn bán mà, có lúc phải dựa vào tài ăn nói để làm quen, rồi lại phải công bằng, như thế khách mới đến nhiều."
Tới khi đi ra ngoài thì La Hải đã chờ sẵn, đi theo Tống Phỉ cùng bảo vệ Cao Ca thoát khỏi vòng vây của cánh phóng viên, nửa câu cũng không nói nhiều, đưa cô lên xe đến quán cơm đã đặt sẵn. Đợi đến khi La Hải lái xe, Cao Ca mới nhìn ra bên ngoài, ở cửa vẫn còn rất náo nhiệt, Triệu Thiên Vũ và Chương Nhã Tĩnh, Bàng Duệ đi ra, cánh nhà báo lại kéo nhau vây đến, hẳn bọn họ đã nói gì đó nên mới tụ tập lại một chỗ.
Còn những người ủng hộ cô đã giải tán, có lẽ mỗi người cũng bận chuyện riêng của mình, Cao Ca nhìn về phía bên kia, sau đó chợt nhìn thấy một bóng người lóe lên, cô gần như hạ cửa xe xuống, ló đầu ra ngoài nhìn, nhưng ở đây đã là đường chính, đúng vào giờ giữa trưa ăn cơm nên có rất nhiều người qua lại, mới đó đã không thấy tăm hơi đâu.
Mẹ Cao ngạc nhiên hỏi cô, "Hạ cửa xe làm gì thế? Con thấy gì à?"
Cao Ca lẩm bẩm, "Hình như là bố con, nhưng giờ không thấy bóng dáng đâu nữa."
Mẹ Cao nghe thấy thế cũng vội nhìn ra ngoài cửa, nhưng không tìm được người, "Có thể là ông ấy đấy, không phải bà nội con muốn lên tòa làm chứng sao? Nhất định là bắt ông ấy đưa đến rồi, ông ấy không gặp con mới đúng, làm gì có ý tốt muốn gặp con?"
Cao Ca cũng biết điều đó, nghĩ cũng phải, là cô tự mình đa tình rồi, luôn nghĩ vào thời điểm quan trọng thế này, dù sao bố ruột cũng phải đến thăm, nhưng quên mất còn có bà nội. Bà nội luôn quan trọng hơn so với cô.
Mẹ Tống đã chờ ở trong quán cơm, bọn họ ăn một bữa đơn giản, nói lại chuyện sáng nay ở tòa án, mẹ Cao lại nhân tiện khen Tống Phỉ thêm lần nữa, sau đó mới về để phiên tòa buổi chiều bắt đầu.
Lần này là đến khâu đối chứng.
Cao Ca có rất nhiều bằng chứng, đầu tiên là thư giám định của bên phóa y, chứng minh lúc ấy trên cơ thể cô có nhiều chỗ bị thương, bên ngoài âm đo bị kéo còn bên trong thì hư hại, hơn nữa còn phát hiện dược tính trong cơ thể cô, có thuốc mê. Điều này Bàng Duệ đã giải thích, Cao Ca với Triệu Bân đã quy ước dùng thêm thuốc để tăng thú tính trong khi làm tình, đều là do Cao Ca tự nguyện.
Bằng chứng tiếp theo chính là đoạn video tìm được, Triệu Bân và Tống Gia Mạnh lôi Cao Ca từ trong xe ra vất lại ở ngọn núi sau trường, hơn nữa còn nói những lời cho thấy có phát sinh quan hệ. Bàng Duệ giải thích đúng là đã xảy ra quan hệ, nhưng đây đều do Cao Ca tự nguyện, không thể xem là cưỡng hiếp.
Lượt thứ ba chính là lời khai của nhân chứng Trần Kiều, Chu Tử Phương và Lâm Thiến Thiến. Ngay sau đó Trần kiều được đưa đến. Mặc dù nhìn cô ấy có vẻ căng thẳng nhưng vẫn khá bình tĩnh, từ từ bước đến, sau khi nhìn xung quanh một vòng thì đứng yên ở hàng nhân chứng.
Đầu tiên là luật sư bào chữa hỏi, Bàng Duệ nhanh chóng hỏi: "Lúc đó cô đứng canh ở cửa sao?"
Trần Kiều trả lời: "Đúng, vì để tiện cho phục vụ."
Bàng Duệ lại hỏi: "Tôi đã hỏi ông chủ của các cô rồi, tổng cộng chỉ có hai nhân viên phục vụ, cô không thể nào chỉ phụ trách một phòng bao được, chỉ là cô nhân lúc giữa bận rộn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thấy Cao Ca nên cho rằng là hôn mê."
Trần Kiều lập tức phản bác: "Không phải, đúng là chỉ có hai nhân viên, nhưng cả nhà ông chủ cũng làm việc nên tổng cộng có sáu người. Triệu Bân là người có tiền, ông chủ không dám đắc tội với hắn nên mới bảo tôi không cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng canh ở cửa phòng bao là được, nên tôi mới nhìn thấy mới nghe thấy, đều là sự thật rõ rành rành, không phải thỉnh thoảng."
Bàng Duệ không tìm được gì để khai thác từ đây nên dĩ nhiên đến lượt của Tống Phỉ, câu hỏi của Tống Phỉ rất đơn giản: "Xin cô trình bày lại chuyện đã nghe thấy ngày hôm đó."
Trần Kiều trả lời ngay: "Hôm đó bọn họ đi lên, hai người nam đi trước, còn hai cô gái đi sau. Sau khi vào phòng bao thì nghi phạm lên tiếng xin lỗi đầu tiên, sau đó uống một ly rượu. Tiếp đến hắn hỏi mấy người Cao Ca uống gì, có sữa chua không, à đúng rồi, chỗ chúng tôi không bán sữa chua nên chắc chắn đó không phải là đồ ở nhà ăn chúng tôi, Cao Ca nói là sữa chua, sau đó hắn mới bảo muốn uống một ly với Cao Ca rồi sau này sẽ không dây dưa với cô ấy nữa, hai người cùng làm bạn. Sau đó mấy giây thì tôi nghe thấy bên trong có giọng nữ hét lên nửa tiếng rồi im bặt, tôi vốn định đi vào thì kết quả lại thấy nghi phạm ôm Cao Ca đi ra ngoài, cả người Cao Ca mềm nhũn như sợi mì, dựa hẳn vào người hắn ta, đã không còn tỉnh táo gì nữa, tóc cô ấy lắc lư qua lại theo bước chân, hai mắt nhắm chặt, cần người xốc lên mới đi được. Mà cô gái còn lại đi theo một nam sinh khác đi ra, sắc mặt vô cùng khó coi, đi đứng bình thường không có gì khó khăn. Rồi họ nhanh chóng rời khỏi nhà ăn. Chỉ có vậy mà thôi."
Mà từ góc độ của Chu Tử Phương thì lại thấy Cao Ca hôn mê bị đưa xuống.
Thẩm phán nhanh chóng hỏi: "Luật sư bào chữa có ý kiến gì không?"
Bàng Duệ lập tức đứng dậy trả lời: "Đầu tiên tôi muốn nhắc nhở tòa án chú ý, cậu ta đang ở trong tình trạng nôn nóng đi vệ sinh, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên. Hay nói cách khác, cậu ta quan sát chỉ là tình cờ liếc nhìn, có ai biết liệu có chớp mắt không."
Chu Tử Phương rất lợi hại, trực tiếp phản bác lại anh ta, "Không có người đàn ông nào thấy gái đẹp mà chớp mắt cả."
Sau đó người đi vào là Lâm Thiến Thiến, nội dung làm chứng của cô ấy là mỗi lần Cao Ca gặp Triệu Bân đều từ chối rất rõ ràng, nói mình đã có bạn trai rồi, không muốn qua lại với hắn ta, cũng chưa từng nhận bất cứ món đồ nào.
Bàng Duệ nói thẳng: "Tôi phải nói rõ một điều, đó là Cao Ca không phải người trước sau như một. Trên diễn đàn trường học lan truyền rộng rãi một vài tấm hình đi tiếp khách, hoàn toàn không hợp với hình tượng gái ngoan thường ngày của cô ta. Lời nói bên ngoài của cô ta cũng không thể đại diện cho suy nghĩ nội tâm được. Trong bản trần thuật trên tòa án vừa rồi, mặc dù cô ta tuyên bố không hề thích hay thậm chí là rất gét Triệu Bân, nhưng trong ba mươi lăm ngày Triệu Bân gọi điện nhắn tin làm phiền, cô ta cũng không từ chối không block không chỉ trích, điều này nói rõ điều gi, nói rõ rằng Cao Ca chỉ là đang ra vẻ từ chối mà thôi. Không thể tin tưởng hoàn toàn vào điều này được."
Liên tiếp tám bằng chứng đều bị Bàng Duệ bắt bẻ từng thứ một, sau đó đến thời điểm nghi phạm trình bằng chứng lên, có điều bằng chứng của bọn họ rất ít, đầu tiên là mấy món quà đắt tiền, chính là những món đồ Cao Ca cất ở nhà Triệu Bân, bên trên có dấu vân tay của Cao Ca.
Tống Phỉ vừa nhìn đã hỏi thẳng: "Xin hỏi tổng cộng trên đó có bao nhiêu dấu vân tay?"
Đây cũng có số liệu chính xác, nhưng chỉ lác đác ở đế túi xách và phần cuối tay cầm. Tống Phỉ đặt câu hỏi tiếp theo, "Vừa rồi trong khâu trần thuật, nghi phạm từng nói Cao Ca rất thích những thứ này. Nếu như là một món đồ bạn rất thích, lại không thể đem đi ra ngoài cho người khác nhìn, chẳng lẽ ở trong nhà cũng sẽ không cầm lấy mà thưởng thức sao? Mà một vài dấu vân tay lác dác đó đã nói rõ, đây chẳng qua là thứ đồ cô ấy thỉnh thoảng chạm vào, nếu đúng alà thứ cô ấy không thích thì điều này khá mâu thuẫn với những lời nghi phạm đã nói, nếu đúng là không phải đồ của cô ấy thì cô ấy sẽ không đụng đến."
Sau đó Bàng Duệ đưa bằng chứng thứ hai lên, lần này là lời khai của nhân chứng. Người đầu tiên là Trương Manh. Cô ta vừa bước ra là Cao Ca đã không nhịn nổi, sao cậu ta còn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở đây vậy? Sắc mặt Trương Manh cũng không khá gì, cô ta không nhìn xung quanh đầu tiên mà là nhìn vợ chồng nhà họ Triệu, sau đó mới quét nhìn xung quanh, lúc đi ngang qua Cao Ca, ánh mắt hai người rất tự nhiên chạm nhau. Cô ta không có chút áy náy nào, thậm chí còn nuốt nước bọt, ưỡn ngực.
Vậy là rốt cuộc vẫn muốn nói dối sao? Nếu đây không phải là tòa án thì Cao Ca thật sự muốn đứng lên chửi cô ta.
Câu hỏi đầu tiên mà Tống Phỉ đặt ra rất đơn giản: "Quan hệ của cô với Cao Ca là thế nào?"
Bình thường khi Trương Manh nói chuyện rất chói tai, không biết là do đã sớm chuẩn bị hay câu hỏi này quá đơn giản mà nói rất điềm tĩnh, cô ta đáp: "Là bạn cùng lớp, ở cùng một phòng ký túc xá. Đồng thời chúng tôi còn là thành viên của câu lạc bộ văn nghệ ở trường, đều là MC dẫn chương trình. Những hoạt động Cao Ca làm MC khá nhiều, lúc tôi rảnh thì sẽ giúp, nên vì công việc mà qua lại với nhau. Quan hệ cũng coi như thân thiết."
Nhưng không ngờ câu hỏi thứ hai của Tống Phỉ lại xuất hiện chỗ khác thường, "Vào tháng ba năm trước, cô từng vì bất ngờ có thai mà sinh non..."
Bàng Duệ ở đối diện lập tức từ chối, "Câu hỏi này không liên quan đến vụ án."
Nhưng Tống Phỉ không hề hoảng hốt, anh giải thích, "Thưa thẩm phán, đây là tình tiết quan trọng thay đổi quan hệ giữa Cao Ca và Trương Manh. Nếu như không làm rõ chuyện này thì rất khó tin tưởng được lời khai của cô ấy."
Thẩm phán nghĩ một hồi rồi nói: "Tiếp tục đi."
Tống Phỉ lập tức quay đầu lại hỏi tiếp: "Trương Manh, lần sinh non đó là do Cao Ca giúp cô, hơn nữa sau tháng mười năm ngoái là khi Cao Ca bị cưỡng hiếp, vì cô có mặt ở hiện trường nhưng lại không keey cứu, thậm chí còn để mặc cô ấy bị đưa đi, cho rằng cô lấy oán trả ơn nên hai người mới xảy ra cãi vả. Cô ấy tiết lộ chuyện đó nên khiến trong lòng cô nảy sinh bất mãn, đã từng ở nơi công cộng nói với các bạn học rằng, có Cao Ca thì không có cô, cô cũng sẽ không để cô ấy được sống tốt hơn mình."
Mồ hôi lạnh trên trán Trương Manh lập tức lăn xuống.
Đúng là cô ta từng nói thế. Nhưng nếu là thái độ như thế thì ai có thể tin được lời làm chứng của cô ta đây?