“Có lẽ vậy. Sau này trong tang lễ của Chiêm Hoành Nghiệp, em và cô ấy nghe vị luật sư kia nói chuyện với người khác rằng Chiêm Hoành Nghiệp từng nhắc tới chuyện sửa đổi di chúc.
Anh biết chuyện ông ta để lại hết tài sản cho con trai thừa kế không? Chiêm Ny không được gì hết. Sau khi nghe vậy, cô ta đã rất sốc.”
“Tài sản…”
Yến Tu gật đầu: “Bỏ lỡ một khoản tài sản kếch xù như vậy, quả là một động cơ tốt để giết người. Vấn đề còn lại là Chiêm Hồi Thiên dùng bình hoa nguyền rủa Chiêm Hoành xong thì bình hoa rơi vào tay Chiêm Ny kiểu gì. Cô ấy có nói cho em không?”
Liễu Mộc Mộc lắc đầu: “Không có, hay là trộm được? Anh có từng nghĩ, lúc Chiêm Hồi Thiên giữ bình hoa, anh ta cũng định dùng Chiêm Ny làm đồ tế. Sau khi cô ấy phát hiện thì quyết định giết ngược lại anh mình không?”
Liễu Mộc Mộc không nghĩ Chiêm Ny sẽ điên cuồng như vậy. Nhưng sức ảnh hưởng của tài sản kề bên, khó nói cô ta sẽ đưa ra lựa chọn gì lắm. Hơn nữa, nếu Chiêm Hồi Thiên đã giết bố mình được thì chưa chắc anh ta có bỏ qua Chiêm Ny hay không.
“Sự thật lại là Chiêm Hồi Thiên không hề hiến tế cô ấy, ngược lại là Chiêm Ny đã tự hiến tế chính mình.” Yến Tu nói, “Lúc chúng tôi tìm được cô ấy, phát hiện trên tay cô ấy có vết thương, trên người cũng có dấu vết sau khi hiến tế. Cô ấy đã tiến hành lần hiến tế thứ hai với dụng cụ làm phép.
Trước đó thì hiến tế, sau lại giết người. Cả quá trình cô ấy không làm sai bước nào. Nếu không phải do em nói cô ấy biết thì là ai nói?”
Yến Tu vừa dứt lời, cả hai đã rơi vào im lặng.
Bọn họ đều phát hiện, hành động của Chiêm Ny có chút phi logic.
Nếu trong chuyện này xuất hiện thêm một người. Người này nói cho Chiêm Ny những chuyện mà cô ta vốn không nên biết, hoặc là động tay động chân khiến cô ta nguyền rủa Chiêm Hồi Thiên sau đó lại tự sát, thì có vẻ mọi chuyện không còn vô lý nữa.
Còn việc cô ta liên lạc với Liễu Mộc Mộc khi tự sát, có lẽ chỉ là bản năng tự cứu trong trường hợp khi ấy.
Cảnh sát nghi ngờ người đó chính là Liễu Mộc Mộc, nhưng Liễu Mộc Mộc khẳng định không phải mình.
Không phải cô, vậy đương nhiên là có người khác.
“Bọn anh có nghi phạm nào chưa?” Cô hỏi.
Yến Tu nhìn cô.
“Ngoại trừ em.”
“Có, mấy chục người, nhưng đang loại trừ từng người một rồi.” Nói đến đây, Yến Tu cũng hơi bất đắc dĩ.
Thật ra trước đó, bọn họ có nghi ngờ đằng sau Chiêm Hoành Nghiệp có một tổ chức quy mô lớn. Ban đầu là hợp tác với ông ta, bây giờ thì lựa chọn Chiêm Hồi Thiên làm đối tượng hợp tác tiếp theo, cho nên mới xử lí Chiêm Hoành Nghiệp.
Nhưng Chiêm Hồi Thiên lại bất ngờ bị nguyền rủa, cộng thêm việc Chiêm Ny tự sát khiến mọi việc phức tạp hơn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Hiển nhiên là vì một nguyên nhân mà tên chủ mưu muốn chấm dứt hợp tác, đồng thời diệt trừ cả nhà họ Chiêm.
Quan hệ xã hội của Chiêm Hoành Nghiệp quá lớn, ngoại trừ người bình thường thì còn lại mấy chục người, đều là thầy bói mà ông ta từng chơi thân.
Ngoại trừ lừa đảo ra thì chỉ còn hơn hai mươi người.
Hơn hai mươi người này đều từng giao dịch tiền bạc với ông ta gần đây. Vài hôm trước anh đã tới nhà họ điều tra, tất cả đều rất khả nghi.
Mà đáng nghi nhất là chiếc điện thoại bí mật kia. Đến nay vẫn chưa tìm được điện thoại của Chiêm Hoành Nghiệp, còn điện thoại của Chiêm Hồi Thiên thì không có bất thường gì, điện thoại Chiêm Ny thì chỉ liên lạc với mỗi Liễu Mộc mộc, nội dung tin nhắn giữa hai người còn dính dáng tới vụ án.
Đôi mắt hạnh tròn trịa của Liễu Mộc Mộc lấp lánh, đột nhiên hỏi Yến Tu: “Có phải chỉ cần tìm được hung thủ thật sự thì bọn anh sẽ thả em ra không?”
“Đương nhiên.”
“Nếu phối hợp phá án với cảnh sát, còn cung cấp manh mối quan trọng cho bọn anh thì em có tiền thưởng không?”
Yến Tu nhướn mày: “Có thể có.”
“Còn phải để anh mặt chữ điền xin lỗi em, một ngày.” Cô giơ ra một ngón tay.
“Không thành vấn đề.” Khóe miệng Yến Tu cong lên. Dù sao chỉ cần là phá án thì Phương Xuyên sẽ không để ý việc phải xin lỗi cả một ngày đâu.
Cuối cùng đôi mắt Liễu Mộc Mộc sáng lóe nhìn qua anh: “Còn phải kết bạn nữa.”
Yến Tu thoáng im lặng, cô cũng kiên trì thật.
“Được.” Câu trả lời của anh có chút bất đắc dĩ.
“Anh ra ngoài đi đã. Để em ở một mình một chút, năm phút sau lại vào sau.”
Yến Tu không từ chối, đứng dậy đi ra ngoài.
Năm phút sau, cửa mở ra, Liễu Mộc Mộc nói với hai người đứng bên ngoài: “Ninh Viễn chính là người bọn anh muốn tìm. Bây giờ ông ta đang đứng ở ga đường sát cao tốc, dự định rời khỏi Khánh Thánh vào lúc mười hai giờ.”
Phương Xuyên chen vào: “Chúng tôi đã điều tra người tên Ninh Viễn này rồi. Ông ta chỉ là một thầy bói bình thường, hình như còn lừa đảo, từng có tiền án. Có lần coi bói cho người ta xảy ra chuyện nên bị tạm giam hơn mười ngày, là nhờ Chiêm Hoành Nghiệp đưa ra ngoài.”
Bọn họ để ý tới Ninh Viễn là vì gần đây thầy ta đang ở Khánh Thành, còn từng đi ăn với Đổng Chính Hào, giúp Chiêm Hoành Nghiệp lừa ông ta khai ra ngày tháng năm sinh của mình.
Nhưng thầy ta cũng thường xuyên mấy vụ coi bói kiểu này. Lần này thầy ta tới Khánh Thành, tham gia không dưới năm bữa tiệc. Có thể thầy ta chỉ bị Chiêm Hoành Nghiệp lợi dụng thôi, không thể vì thế mà kết luận thầy ta có liên quan được.
Nhưng Liễu Mộc Mộc lại nói chắc như đinh đóng cột, anh ấy quyết định tin tưởng cô. Dù sao ngay cả chuyện tình yêu trong game mà cô cũng bói ra được thì vẫn đáng để tin tưởng.
Ninh Viễn đang chờ ở ga đường sát cao tốc, ai biết được lúc nào sẽ rời đi. Anh ấy vội vàng sắp xếp người. Mặc kệ thầy ta có liên quan tới vụ án này hay không thì cứ bắt về là biết.
Hôm nay thầy Ninh không mặc áo Tôn Trung Sơn mà mặc chiếc áo thể thao màu đen phổ thông, còn đeo mũ lưỡi trai, cạo sạch râu nên trông trẻ đi cả mười tuổi.
Lẫn trong dòng người, thầy ta chẳng đáng để ý chút nào.
Thầy ta đeo tai nghe bluetooth trên tai, cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn màn hình trên cửa soát vé.
Trên màn hình lớn của nhà ga, thông tin các ga tàu cao tốc cứ liên tục lướt qua.
Trong phòng đợi người đến người đi, có vài cảnh sát đi tuần tra.
Khi hai viên cảnh sát đi ngang qua, thầy ta không phản ứng chút nào. lúc cửa soát vé của tàu thầy ta mua vé mở, các hành khách xung quanh đổ xô tới. Thầy ta cũng đứng dậy, bình tĩnh đi theo nhóm người.
Đột nhiên có một người sau lưng vỗ vai thầy ta.
Cơ bắp cả người Ninh Viễn chợt căng cứng. Thầy ta quay đầu, nhìn thấy hai viên cảnh sát mới đi ngang mình lúc nãy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Vị khách này, phiền ông lấy chứng minh thư ra cho chúng tôi kiểm tra.”
Ninh Viễn thoáng do dự, nhưng vẫn lấy chứng minh thư trong túi ra. Thầy ta nói: “Cho hỏi là có chuyện gì không?”
“Chỉ là kiểm tra định kỳ thôi.” Viên cảnh sát đó cúi đầu nhìn ảnh chụp trên chứng minh thư, lại ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, “Ninh Viễn?”
“Phải.”
“Có người báo cáo ông truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan, còn dùng chuyện này để lừa đảo, phiền ông đi theo chúng tôi một chuyến.”
Sau khi viên cảnh sát đó nói xong, trong đầu Ninh Viễn lóe lên cái tên Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc ở đồn cảnh sát xa xa: Cô vô tội.
Ninh Viễn vô thức nhìn xung quanh. Các cảnh sát vốn đang tản ra xung quanh đều đi tới, có chạy trốn cũng chẳng được.
Có lẽ mọi chuyện cũng không tệ như thầy ta nghĩ, chỉ là lừa đảo thôi, có gì to tát đâu.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng biểu cảm trên mặt thầy ta không thay đổi chút nào, chỉ không ngừng kêu oan: “Đồng chí cảnh sát, có phải các anh tìm nhầm người rồi không? Chắc chắn tôi không có lừa đảo.”
Nhưng phía cảnh sát vốn chẳng cho thầy ta thời gian để nói chuyện, mấy người mau chóng bắt giữ thầy ta rồi rời đi.
Bên ngoài phòng đợi, Phương Xuyên đã dẫn người chờ sẵn.
Để không gây ra náo loạn, bọn họ không trực tiếp vào bắt người mà thông báo cho cảnh sát ở ga đường sắt để họ phối hợp cùng.
Dù sao ở ga đường sát cao tốc cũng không cho phép mang vật dụng nguy hiểm vào. Cho dù Ninh Viễn có quyết liệt chống trả thì cũng rất dễ áp chế. Đối với cảnh sát ở ga đường sắt thì chuyện này không khó, bọn họ cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Khi thấy Phương Xuyên lấy ra còng tay đặc chế, sắc mặt Ninh Viễn cuối cùng cũng thay đổi. Tiếc là thầy ta đã chẳng còn cơ hội hối hận, sau khi bị đeo còng tay và khăn trùm đầu lên thì bị áp giải ra ngoài.
Phương Xuyên vốn còn định sau khi bắt được người về thì sẽ thẩm vấn, cho dù Ninh Viễn không khai gì thì bốn mươi tám tiếng tạm giam cũng đủ để Chiêm Hồi Thiên tỉnh lại rồi.
Anh ấy tin rằng một người suýt chết chắc chắn sẽ đồng ý phối hợp cùng cảnh sát để xác nhận chủ mưu.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, Phương Xuyên vừa trở lại văn phòng đã bị hai cấp dưới vốn đang trông chừng Liễu Mộc Mộc gọi lại.
Trước khi rời đi, bởi vì Liễu Mộc Mộc đã cung cấp một manh mối vô cùng hữu ích nên Phương Xuyên đặc biệt sắp xếp cho cô rời khỏi phòng thẩm vấn, rồi lại nhét vào văn phòng chuyên dụng của cố vấn Yến. Miệng thì bảo cho cô nghỉ ngơi, nhưng thật ra là giam giữ trá hình.
Nhưng như vậy cũng ít nhiều thể hiện rõ thái độ của anh ấy rồi. Còn có bản lĩnh gieo quẻ của cô ở đó, vẫn không nên đắc tội thì hơn.
Ngoài cửa còn có hai viên cảnh sát trông coi cô.
Sau khi trở về, hai cấp dưới này nói với Phương Xuyên, có vẻ Liễu Mộc Mộc không có ý định chạy trốn, ngay cả nhà vệ sinh cũng chưa từng đi, nhưng mà… Từ khi cô đi vào văn phòng thì bên trong cứ phát ra mấy âm thanh kỳ lạ.
Cố vấn Yến bị cục trưởng gọi đi đến giờ vẫn chưa về. Mỗi lần họ nghe thấy tiếng động kia thì đều hỏi thăm, Liễu Mộc Mộc cũng có trả lời, không giống như có chuyện xảy ra lắm.
Phương Xuyên vặn nắm đấm cửa, nhưng đã bị khóa trái.
Anh ấy áp sát vào cửa, gọi thử: “Liễu Mộc Mộc?”
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Anh ấy suy nghĩ rồi nhắn tin bảo Yến Tu trở về mở cửa.
Phương Xuyên có hơi hối hận, đáng lẽ trước đó không nên thuận tay nhét cô vào văn phòng của Yến Tu. Đồ trang trí trong văn phòng người anh em này rất đắt, lỡ như cô gái kia bị bắt nhầm nên không vui, đập đồ bên trong thì sao?
Vài phút sau, Yến Tu trở về. Nhìn thấy một nhóm người tụ tập trước văn phòng của mình, anh nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Phương Xuyên dũng cảm đứng ra: “Khụ. Thì lúc nãy không phải tôi có để Liễu Mộc Mộc vào phòng văn phòng cậu đấy à.”
“Ừm.” Yến Tu gật đầu đáp.
“Vừa nãy họ nói, bên trong phát ra vài tiếng động kỳ lạ.”
Yến Tu cầm chìa khóa mở cửa, mới đẩy ra một khe hở nhỏ thì đã có đồ đập lên chân anh. Đó là một quả địa cầu bị chia năm xẻ bảy.
Khi cửa văn phòng hoàn toàn bị mở ra, cảnh tượng bên trong khiến người khác tưởng như mới có một cơn bão càn quét qua văn phòng.
Rốt cuộc là có chuyện gì đây? Mấy người đứng trước cửa đều treo trong đầu một hàng chẩm hỏi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Mấy tác phẩm nghệ thuật và đồ trang trí đắt tiền của cố vấn Yến đều thiếu mất tay chân, nằm la liệt trên mặt đất. Còn đèn chùm trên trần sao lại hư mất rồi? Liễu Mộc Mộc nhảy lên rồi dùng đầu đập vào hay gì vậy?
“Liễu Mộc Mộc?” Yến Tu cố gắng duy trì bình tĩnh, anh gọi tên cô.
“Ở đây.” Dưới chiếc bàn có chất liệu gỗ thô, Liễu Mộc Mộc duỗi cảnh tay trắng trẻo ra.
Trên tay còn có hai vết rạch thấm máu, vô cùng bắt mắt.
“Em chơi trò gì đấy?” Phương Xuyên thử hỏi.
Liễu Mộc Mộc ló đầu ra, còn chưa kịp nói chuyện thì cái bàn cô trú ẩn đã gãy chân răng rắc. Mặt bàn nghiêng đi, nếu không phải cô nhanh nhẹn bò ra thì đã bị đè bẹp rồi.
Phương Xuyên quay đầu hỏi Yến Tu: “Tôi nhớ cái bàn cậu mua đắt làm mà, có phải bị lừa không vậy?”
Yến Tu: …
Cố vấn Yến bị hỏi cũng đang tự hoài nghi.