Lúc trước ông nội bảo cô gieo quẻ hằng ngày còn nói quen tay hay việc, cô còn tưởng ông chỉ an ủi mình thôi, sau này mới phát hiện đúng thật. Thân là một thầy bói, cô cảm thấy kỳ lạ ghê.
Và thỉnh thoảng khi cảm xúc dao động, cô còn có thể nhìn thấy một vài hình ảnh. Một năm gần đây, số lần nhìn thấy tăng lên nhiều.
Cô cảm thấy bây giờ mình miễn cưỡng coi như một thầy bói cao tay được rồi.
Yến Tu không tranh cãi với cô, cầm lấy đồng xu trên bàn: “Vậy em xem tiền tài ngày mai cho anh đi.”
Anh tiện tay ném ra. Liễu Mộc Mộc nhìn chằm chằm đồng xu một hồi lâu nhưng chẳng nhìn ra được gì.
“Nhất định là lần này gieo sai rồi. Gieo lại.”
Thế là Yến Tu lại xóc một quẻ nữa.
Vẫn chẳng thấy gì cả.
“Gieo năm lần thì cũng phải có ba lần ra chứ. Gieo thêm ba lần nữa.” Liễu Mộc Mộc cảm thấy đây là vết nhơ trong hành trình làm thầy bói của mình.
Yến Tu bất lực, anh đã đồng ý đâu.
Anh lại gieo ba quẻ, khiến cô gái nhỏ câm nín.
Thật sự không có gì hết, chẳng nhìn ra gì cả, cũng chẳng có trực giác nào xuất hiện. Chẳng ra được tiền tài gì hết, quẻ hiện ra toàn là một nùi rối beng.
Yến Tu chồng mấy đồng xu lên nhau, ngón tay đẩy nhẹ về trước mặt Liễu Mộc Mộc: “Không có ai nói cho em biết, số mệnh của huyền sư không dễ coi được vậy sao?”
“Nhưng trước đó em coi ra anh được mà.” Liễu Mộc Mộc không phục.
“Em không nghi ngờ mình coi ra sai người à. Ví dụ như…”
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Liễu Mộc Mộc, Yến Tu lặng lẽ nuốt cái tên của Phương Xuyên xuống.
“Không có, chính là anh!” Liễu Mộc Mộc giận dữ bỏ đi.
Nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, Yến Tu bất cười ngồi về ghế. Lần đầu anh biết mấy chuyện như nhân duyên mà còn ép mua ép bán được đấy.
Sáng hôm sau vào lúc tám giờ rưỡi, Liễu Mộc Mộc tinh thần sảng khoái đi xuống dưới lầu ăn sáng.
Mặc dù buổi tối cứ cách hai tiếng lại phải tỉnh một lần, nhưng cô vẫn ngủ đủ ít nhất bảy tiếng.
Cơm nước xong xuôi, mới trở lại tầng mười hai đã thấy Phương Xuyên dẫn thêm một người gõ cửa phòng cô.
Đến gần xem thử mới phát hiện đó là bố cô chứ ai.
Tối hôm qua Đổng Chính Hào bàn chuyện làm ăn rất tốt. Gọi điện về nhà thì biết Liễu Mộc Mộc không liên lạc về nhà nên lo lắng, quyết định về sớm, tự mình lái xe tới cục cảnh sát hỏi thăm tình hình ra sao.
Đúng lúc gặp được Phương Xuyên nên được anh ấy dẫn tới đây luôn.
Ban đầu nghe nói Liễu Mộc Mộc ở bên cạnh phòng của đồng nghiệp Phương Xuyên, Đổng Chính Hào còn không vui, thế nhưng cũng không thể hiện ra ngoài. Khi nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, ông kéo cô qua một bên, hạ giọng nói: “Con là con gái một thân một mình sao có thể tùy tiện ở khách sạn với một thằng con trai chứ?”
“Bọn con cũng có ngủ cùng phòng đâu.” Mặc dù cô cũng hơi muốn.
“Vậy cũng không được. Lỡ như cậu ta ỷ vào việc hai con quen biết mà động tay động chân gì thì sao?”
Đổng Chính Hào còn đang nói thì cửa phòng đối diện đã mở,Yến Tu bước ra. Ánh mắt lạnh nhạt của chàng trai lướt qua, chứng minh khái niệm đẹp trai thanh tú, tao nhã cao sang là gì.
Trông anh còn đẹp trai hơn ông ngày đó.
Sau khi nhìn thấy Yến Tu, Đổng Chính Hào bỗng thấy hơi tiếc.
Ánh mắt Yến Tu lướt qua mấy người tụ tập nơi hành lang, cuối cùng khẽ gật đầu chào hỏi Đổng Chính Hào.
Đổng Chính Hào vội cười nói: “Đều là Mộc Mộc nhà tôi không hiểu chuyện, phải phiền cậu chăm sóc nó.”
“Khách sáo rồi.”
Có Đổng Chính Hào ở đây nên Liễu Mộc Mộc không cần dùng bùa máu nữa. Sau khi giải thích rõ ràng với Yến Tu, anh không hỏi thêm gì, chỉ đưa một tấm bùa mới vẽ xong cho cô để phòng hờ, sau đó xuống lầu trả phòng cùng Phương Xuyên.
Hai bố con theo sau. Liễu Mộc Mộc nhìn chàng trai phía trước, ghét bỏ nói với Đổng Chính Hào: “Lúc nãy bố còn sợ anh ấy động tay động chân với con.”
“Thì không phải do bố chưa thấy mặt mũi người ta à. Thằng nhóc đó cũng không tệ. Con không động tay động chân với người ta à?”
Ông rất tinh mắt, liếc mắt một cái là biết giá trị cá nhân của người đi trước rất cao, còn có khí chất cao quý. Với tính cách của Mộc Mộc nhà ông thì ai mà biết cô sẽ làm gì người ta trong lúc xúc động chứ.
“Con mà là loại người đó à?” Liễu Mộc Mộc không vui.
Đổng Chính Hào ngạc nhiên nhìn con gái mình, đáy mắt như muốn nói, chẳng lẽ con không phải?
Hai bố con nhìn nhau một lúc rồi lại dời đi.
Cho nên mới nói, quan hệ huyết thống đúng là đáng ghét, khiến cho lão Đổng hiểu cô đến vậy!
Hai bố con cùng nhau về nhà, Khương Lệ không hỏi thăm gì. Ngược lại là Đổng Kỳ khi nhìn thấy Liễu Mộc Mộc trở về thì mấp máy môi định nói gì đó, nhưng bị mẹ mình bịt miệng không cho.
Một nhà năm người ấm áp.
Đổng Chính Hào đứng ngoài cửa lướt qua con trai mình, trong lòng cảm thán đủ điều.
Từ ngày hôm đó, Liễu Mộc Mộc không để ý chuyện nhà họ Chiêm nữa.
Sau đó toàn nghe Đổng Chính Hào nói lúc ăn cơm mới biết được.
Bởi vì con gái cả tỏ rõ mình không thích mùi rượu, cũng không thích ông ta về lúc nửa đêm làm phiền mọi người cho nên Chính Hào không thể không sửa lại thói quen cũ. Hôm nào ông cũng cố gắng tan làm về nhà sớm, thỉnh thoảng có xã giao thì cũng về trước chín giờ.
Phải biết là lúc trước ông say rượu về nhà, cho dù là mấy giờ thì cả nhà cũng phải túm tụm lại xử lý. Tiếc là từ khi mẹ ông qua đời, địa vị trong nhà của ông đã không còn như trước nữa, ngay cả Khương Lệ cũng dám lấy Liễu Mộc Mộc ra để đe dọa ông.
Hơn bảy giờ tối, năm người một nhà ăn cơm trên bàn ăn cùng với bầu không khí hòa hợp.
Sau một tháng ở chung, Đổng Kỳ đã học được một điều rằng khi có chị cả mình ở đây thì tốt nhất cứ im lặng đừng nói gì. Bởi vì một khi hai người tranh chấp gì, cho dù là bố cậu cũng không dám bênh cậu. Đây là kinh nghiệm xương máu mà cậu đúc kết được sau những lần khóc lóc ầm ĩ.
Chủ đề tám chuyện bữa cơm hôm nay là do Khương Lệ nhắc đến. Hôm nay bà về nhà thăm bố mẹ, thuận tiện nghe được vài chuyện liên quan tới Khương Giai.
Bà nói với Đổng Chính Hào: “Nghe nói hai đứa nhà họ Chiêm đều xảy ra chuyện rồi. Khương Giai còn đang đắc ý lắm, nói là có khả năng mình sẽ nhận được toàn bộ tài sản của lão Chiêm.”
Nói rồi bà nhìn qua Liễu Mộc Mộc.
Lúc trước Liễu Mộc Mộc có nói vận rủi của Khương Giai giăng đầy khắp đầu. Bây giờ xem đi, người ta sắp vươn lên được rồi.
Lúc nghe tin này, bà còn hối hận rất lâu. Khi đó bồng bột quá, không nên tỏ rõ thái độ, đuổi em gái mình đi mới phải.
Đổng Chính Hào khinh thường hừ một tiếng: “Làm gì dễ dàng như vậy.”
Hình như ông biết được tin gì lớn, cố ý hạ thấp giọng: “Hôm nay có một chuyện lớn. Nghe nói phó giám đốc của lão Chiêm dẫn vài luật sư tới công ty ông ta, nói là muốn nhận lại quyền quản lý công ty. Người đó còn có hợp đồng quyên tặng cổ phần mà Chiêm Hoành Nghiệp để lại khi còn sống, nói là nếu người kế thừa không có ở đây thì toàn bộ cổ phần đều sẽ thuộc về mình.”
“Có cả chuyện này á? Thật hay giả vậy?” Khương Lệ cực kỳ kinh ngạc.
“Chắc là thật rồi. Nhưng điều làm người khác nghĩ mãi không ra là vì sao Chiêm Hoành Nghiệp lại ký loại hợp đồng này?”
Ba đứa nhỏ trên bàn đều rất hứng thú với chuyện này. Cơm còn chẳng ăn, chỉ chờ Đổng Chính Hào nói tiếp.
“Sau đó thì sao?” Khương Lệ cũng hứng thú hỏi.
“Sau đó thì càng thú vị hơn, em chắc chắn chẳng nghĩ tới đâu.” Đổng Chính Hào nói mập mờ, “Mọi người đều bảo con trai lớn nhà họ Chiêm đã chết rồi. Ai ngờ bỗng dưng cậu ta lại xuất hiện trong công ty, cả người không sây sát chỗ nào hết.”
“Vậy chẳng phải mấy người kia sẽ không chiếm được lợi gì ư?”
“Thì vậy, nên mới tức tối rời đi đó.” Đổng Chính Hào nhấp một ngụm rượu, “Nếu anh là Chiêm Hồi Thiên thì bây giờ sẽ bán cổ phần công ty lấy tiền để sau này đỡ phiền phức.”
“Đúng đúng. Cái hợp đồng lão Chiêm để lại chẳng tốt đẹp gì cả.”
Đổng Chính Hào gật đầu: “Năm đó Chiêm Hoành Nghiệp mới lập nghiệp đã phất lên rất nhanh, nghe bảo phía sau có người đầu tư. Anh đoán là hợp đồng ông ta ký có liên quan tới mấy người phía đầu tư đó.”
Sau này Đổng Chính Hào có nghe nói vài chuyện về công ty Chiêm Hoành Nghiệp. Đúng như ông đoán, Chiêm Hồi Thiên bán hết cổ phần được kế thừa rồi chẳng biết đã đi đâu mà không thấy tin tức gì nữa.
Còn con gái nhà họ Chiêm thì chẳng ra mặt luôn.
Không biết là gặp sự cố hay đi với anh hai mình rồi.
Về phần mấy người tới tiếp quản công ty kia. Người khác hóng hớt cứ tưởng họ tức giận rời đi, nhưng thật ra là bị cảnh sát mời về đồn để hỗ trợ điều tra.
Cảnh sát rất tò mò vì sao bọn họ biết được tin tức Chiêm Hồi Thiên đã tử vong, người nào cũng bị giữ lại hai mươi tư tiếng mới cho đi.
Trước khi bọn họ được phép đi, thân phận đều đã bị điều tra rõ ràng.
Con người lúc nóng vội chắc chắn sẽ lộ ra chút sơ hở, cho dù là người giàu có cỡ nào thì tâm trạng cũng sẽ dao động khi mấy trăm triệu về tay.
Một mình Ninh Viễn thì có thể sẽ không tra ra gì, nhưng nhiều người như vậy thì chắc chắn luôn có một, hai người lòi đuôi.
Tốc độ làm việc của Phương Xuyên rất nhanh. Anh ấy điều tra rõ ràng hết gốc gác và những chuyện từng xảy ra trong quá khứ của bọn họ.
Thế nhưng ngoại trừ biết được những người này đều gia nhập chi nhánh ở thủ đô của một công ty nước ngoài thì thông tin còn lại rất khó để tìm ra thứ có ích.
Anh ấy đưa tư liệu cho Yến Tu. Vừa rơi vào tay Yến Tu, mấy tin tức này đã khác liền.
Ví dụ như vị luật sư Vương mà bọn họ đưa tới. Đây là một luật sư khá nổi tiếng của một nhà ở thủ đô, bình thường sẽ thay mặt nhà đó xử lý vài chuyện.
Ngàn dặm xa xôi chạy tới một công ty được nước ngoài đầu tư, cũng coi như đã tận tâm với nghề lắm rồi.
Yến Tu chỉ vào tư liệu của luật sư Hà, nói với Phương Xuyên: “Tìm được rồi.”
Phương Xuyên bước lại xem thử: “Từng bào chữa cho Trác Vĩnh Kỳ trong hai vụ kiện. Có gì không đúng hả?”
“Mẹ của Trác Vĩnh Kỳ là một huyền sư. Sau khi được cưới vào cửa nhà họ Trác thì miễn cưỡng kéo cả nhà họ Trác vào giới huyền học.”
Phương Xuyên nghiêm mặt, chỉ có người này dính tới giới huyền học.
“Sau khi bà ta qua đời, nhà họ Trác miễn cưỡng ở lại được giới này nhờ quan hệ thông gia và một khoản tiền lớn.”
“Vậy chuyện nhà họ Chiêm là do bọn họ giở trò đằng sau à?”
Yến Tu lắc đầu: “Bọn họ chưa đủ trình độ để làm vậy, cùng lắm chỉ là tay chân sai vặt thôi. Có lẽ đằng sau còn có người nữa, nhưng cũng chỉ vòng vòng trong vài nhà đó thôi.”
Phương Xuyên hơi thất vọng: “Xem ra tạm thời không đụng vào bọn họ được.”
Bằng chứng lưu lại vụ này quá ít, phía họ cũng xử lý khá sạch sẽ. Tên Ninh Viễn kia nhận hết tội, nhưng bởi vì vấn đề bằng chứng nên cuối cùng chỉ bị đưa vào nhà tù đặc biệt, không trực tiếp phán xử tử hình.
Mà gia tộc lớn giật dây phía sau vẫn đang hưởng thụ cuộc sống sung sướng của mình.
“Không cần vội. Đã bắt được cái đuôi thì sao còn sợ bọn họ chạy chứ.” Yến Tu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói.
Đây chỉ mới là bắt đầu thôi.