Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốn người chơi bên ngoài cả ngày. Sau khi rời khỏi chùa Thanh Sơn, Trịnh Tuyên lại mời các cô tới một quán thịt nướng khá ngon. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Thân là học đàn anh, Trịnh Tuyên cực kỳ có tinh thần trách, bắt đầu phổ cập khoa học cho các cô một vài kiến thức quái lạ ở trường.

Ví dụ như nhà ăn khu hai có một đầu bếp tay nghệ khá ổn, nhưng cứ vào buổi trưa thứ tư hằng tuần sẽ có món cá nướng, món này có mùi vị quen thuộc, là mùi tất thối chứ còn mùi gì nữa. Có vẻ vị đầu bếp này nên học lại một khóa về vệ sinh an toàn thực phẩm.

Tiền Hiểu Manh né hết chướng ngại vật, nói một câu đâm trúng trọng tâm: “Đàn anh, anh cũng có phiền nào tất thối hả?”

Trịnh Tuyên: Hỏi vậy anh ta biết đáp kiểu gì?

Sao đàn em này gian dữ vậy?

Chẳng lẽ cô ấy không biết, tất thối là phiền não của tất cả nam sinh khoa thể chất à! Đương nhiên không chỉ mình anh ta rồi!!

Trịnh Tuyên xua xua tay: “Cho qua vấn đề này đi.”

Lại ví dụ như, lầu ba hàng năm thư viện, chỗ sát tường là góc chết của camera, nếu hẹn hò thì có thể cân nhắc tới đó.

“Cho nên anh cùng từng tới chỗ đó làm gì rồi hả?” Tiền Hiểu Manh rút lui thì tới Liễu Mộc Mộc xuất quân.

Trịnh Tuyên: Hôm nay tự dưng muốn chửi tục ghê ta ơi?

Mặc dù bữa cơm hôm đó không thân thiện với Trịnh Tuyên cho lắm, nhưng với mấy người Liễu Mộc Mộc thì lại rất thân thiện, đàn anh họ Trịnh đã làm các cô giải trí rất nhiều.

Mọi người ăn no rồi, Trịnh Tuyên thanh toán tiền ăn, sau đó lại chở các cô về trường.

Trên đường trở về ký túc xá, Tiền Hiểu Manh nhìn qua Tiết Lam bên cạnh, đột nhiên hơi tò mò hỏi cô nàng: “Lam Lam, hôm nay cậu khỏe hơn rồi phải không? Tối nay ăn nhiều thịt nướng như vậy mà chẳng thấy cậu không khỏe.”

Hôm nay các cô đều ăn không ít, có thịt nướng, cũng có hải sản. Lúc trước nếu Tiết Lam ăn đồ nhiều dầu mỡ thì sẽ có phản ứng ngay, thế mà hôm nay lại trông rất bình thường. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Bình thường khi mệt, sắc mặt của cô nàng lúc nào cũng tái nhợt.

Vậy mà vừa nãy ngồi xe cả đoạn đường, chùa Thanh Sơn cũng lớn, phải dạo một vòng rất lâu, sắc mặt Tiết Lam lại vẫn hồng hào, chẳng thấy than mệt lúc nào.

Tiết Lam nghe Tiền Hiểu Manh hỏi thì cũng ngạc nhiên. Cô nàng sờ lên trán mình, bên trên có một tầng mồ hôi mỏng.

Lúc trước cô nàng cứ như bị nhốt vào chiếc lồng lạnh lẽo, vốn dĩ chẳng thể cảm thấy nhiệt độ mùa hè, chỉ có cái lạnh không dứt.

Nhưng bây giờ, hình như làn da đã cảm nhận được nhiệt độ rồi, hơi thở cũng tràn ngập không khí nóng bức.

Cảm giác cứ như đột nhiên được sống lại vậy.

“Đúng ha… Sau khi đi chùa về hình như mình thấy khác thật ấy.” Đáy mắt Tiết Lam thoáng qua nét vui mừng, xen lẫn trong đó là sự do dự.

Cô nàng hi vọng cơ thể mình có thể bình thường lại, nhưng cũng lo rằng sự bình thường này chỉ là phút chốc.

Tiền Hiểu Manh liếc qua Liễu Mộc Mộc, cười nói: “Xem ra chùa Thanh Sơn linh thiêng thật đó. Quả nhiên nên nghe lời mình, thường xuyên tới đó mới tốt.”

“Có lý đó, lần sau chúng ta đi cùng Vệ Tuyết đi.”

Tiếng cười nói của ba người dần nhỏ lại. Ánh đèn đường trong sân trường sáng lên, kéo chiếc bóng của cả ba ra thật xa.

Có thể là hôm nay vận động hơi nhiều nên mới mười giờ rưỡi, Tiết Lam đã lên giường đi ngủ.

Một lát sau, nơi giường cô nàng vang lên tiếng ngáy nhỏ.

Chiếc chăn ngày xưa khi ngủ luôn phải đắp kín người giờ đây đã bị cô nàng đạp dưới chân. Trên người cô nàng chỉ có bộ đồ ngủ phong phanh, nhưng cô nàng không hề thấy lạnh.

Thật ra trước kia mọi người đều ngủ như thế, chỉ có Tiết Lam là thấy lạnh thôi.

Tiền Hiểu Manh nhón chân nhìn lên giường cô nàng, sau đó chậm chạp chạy qua giường Liễu Mộc Mộc, nhỏ giọng hỏi cô: “Rốt cuộc chuyện tấm bùa bình an hôm nay là sao?”

Mặc dù cô ấy tin chuyện Liễu Mộc Mộc có thể coi bói, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng không khoa học như thế, đương nhiên phải sốc lắm.

“Mình cũng không rõ.” Bởi vì chưa rõ ràng nên Liễu Mộc Mộc không dám kết luận ngay, chỉ đành nói, “Vài hôm nữa mình sẽ đi hỏi một người bạn trong nghề xem sao.”

Vừa nãy cô có nhắn tin cho Yến Tu, tiếc là không thấy anh trả lời.

Ngày nghỉ thứ ba, vào lúc bảy giờ rưỡi sáng, Đổng Chính Hào gọi điện gọi Liễu Mộc Mộc xuống lầu.

“Bố à, ngày nghỉ ngon lành thế sao bố không ngủ ở nhà đi chứ?” Liễu Mộc Mộc vừa lẩm bẩm vừa trở người, điện thoại đặt sát bên tai, không muốn động đậy chút nào.

“Bởi vì bố nhớ con, em gái con cũng nhớ con.” Đổng Chính Hào nói rồi đưa điện thoại cho người ngồi ghế sau.

Đổng Duyệt ngồi phía sau ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chị ơi, bố mẹ cãi nhau, bây giờ bố…”

Lời còn chưa dứt, Đổng Chính Hào đã vội vàng thu điện thoại lại: “Tóm lại là con mau xuống đi, cho con năm… À không, cho con mười lăm phút!”

“Được rồi.”

Một người đàn ông cãi nhau với vợ nên định dẫn hai con gái bỏ nhà ra đi, chúng ta đành phải rủ lòng thương tha thứ cho sự tùy hứng của ông thôi.

Sau khi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt bằng nước lạnh, Liễu Mộc Mộc búi vội búi tóc rồi chạy xuống lầu.

Nhìn con gái mặc quần đùi chạy từ xa tới, Đổng Chính Hào không hài lòng, lẩm bẩm một câu học từ người bạn làm ăn từ miền Bắc tới: “Luộm thà luộm thuộm.”

Nói rồi quay lại cảnh cáo con gái nhỏ: “Không được nói cho chị con!”

Đổng Duyệt ngoan ngoãn ngồi sau, im lặng không đáp.

Liễu Mộc Mộc mở cửa xe ngồi vào. Đổng Duyệt đợi cô ngồi xong mới nhỏ giọng nói: “Bố bảo chị luộm thà luộm thuộm.”

Đổng Chính Hào thính lực khá tốt: Nuôi con gái mà có khác gì nuôi phản đồ không!

Sau khi đón người xong, Đổng Chính Hào đưa các cô đi ăn sáng trước, kế đó là tới chợ hoa gần đây.

Liễu Mộc Mộc còn tưởng ông muốn trồng hoa chăm cỏ để vun đắp tình cảm, ai ngờ ông vừa xuống xe đã đi thẳng tới nơi bán cây xương rồng.

Cây xương rồng mà người kia bán to như tay gấu, gai bên trên vừa mảnh vừa dài.

Đổng Chính Hào vui vẻ mua một chậu, sau đó lại đi chọn một cây xương rồng to bằng quả bóng đá. Cỡ này nếu lỡ may ngồi trúng, chắc nửa đời sau phải nhờ người ta chăm sóc mất. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

“Có chuyện gì mà kích thích bố ghê vậy?” Liễu Mộc Mộc nhỏ giọng hỏi Đổng Duyệt.

“Lúc sáng bố mẹ cãi nhau vì chuyện ông bà ngoại. Mẹ dẫn Đổng Kỳ sang nhà ngoại rồi, bố tức giận dữ lắm.”

“Thế thì liên quan gì tới chuyện bố mua xương rồng?”

“Ừm…” Đổng Duyệt hơi ngại ngùng, “Dạo này ông bà ngoại đang nghiện dưỡng sinh. Không biết nghe ai nói mà ông bà bảo trong không khó có khí heli không tốt cho cơ thể. Thế là họ bỏ ra hai mươi nghìn nhân dân tệ mua một cái máy tinh lọc oxy, còn bảo dạo này thiếu tiền nên mượn mẹ năm mươi nghìn tệ, bị bố nghe thấy.”

Hơn triệu VND

Hơn triệu VND

Đổng Chính Hào nghe thấy hai cô con gái đang thì thầm với nhau, thanh toán tiền xong thì xoay người lại, hung hăng nói với Đổng Duyệt: “Chờ mẹ con về thì bảo bà ấy đưa hai chậu cây này qua nhà ngoại. Không phải bọn họ chỉ chịu hít thở không khí tinh khiết à, thế thì để họ ôm nó mà hút. Máy tạo oxy từ thiên nhiên đấy, còn chưa tới một trăm tệ đâu.”

Khoảng nghìn VND

Liễu Mộc Mộc ngạc nhiên khen một câu: “Không ngờ bố còn biết cây xương rồng có thể tạo ra oxy, thông minh ghê.”

Sau đó hai cô con gái đứng đó vỗ tay rôm rả cho ông.

Đổng Chính Hào mặt dày đứng thẳng người: “Đương nhiên rồi. Lúc bằng tuổi bọn con, bố học giỏi lắm đấy.”

Chủ quán bán xương rồng đứng sau nhìn ba bố con bọn họ bằng ánh mắt một lời khó nói hết.

Kỳ nghỉ mùng tháng của Liễu Mộc Mộc bắt đầu bằng cây xương rồng, mà cũng kết thúc bằng cây xương rồng.

Ngày nghỉ cuối cùng, rốt cuộc thì Khương Lệ đã cãi nhau hai lần với chồng mình cũng đem xương rồng tới nhà mẹ đẻ.

Tiền thì không có, nhưng có hai chậu cây đến từ con rể yêu quý của hai người đấy.

Không biết hai người có cảm động không nào?

Hơn hai giờ chiều, Yến Tu mất liên lạc bốn ngày nay cuối cùng cũng chịu trả lời tin nhắn của Liễu Mộc Mộc.

Yến Tu: Vừa xuống máy bay. Có chuyện gì à?

Liễu Mộc Mộc: Có!

Ban đầu cô định gọi điện cho Yến Tu, nhưng sau đó lại lựa chọn gửi tin nhắn.

Yến Tu: Một tiếng sau đến cục cảnh sát thành phố tìm tôi.

Bên cạnh Yến Tu lúc này là một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa đang tò mò nhìn điện thoại của anh, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa cho rụt người về.

Sau đó có một chiếc xe tới sân bay đón người, chở bọn họ về cục cảnh sát thành phố.

Mãi nửa tiếng sau khi Yến Tử trở về, Liễu Mộc Mộc mới đến, trên tay cô còn xách theo hai túi ni lông lớn.

Phương Xuyên vừa đi ra văn phòng đã thấy Liễu Mộc Mộc xách đồ theo. Anh ấy vừa nhận lấy đồ trong tay cô vừa khách sáo: “Tới thì cứ tới, sao còn mang theo đồ làm gì, chúng tôi nhất định sẽ không nhận đồ hối lộ của nhân dân đâu.”

Liễu Mộc Mộc lạnh lùng: “À, đó là chè trái cây em gái em làm cho bạn cùng phòng của em đấy.”

Vì giữ tươi mà bên trong còn đặt hai túi chườm đá kìa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Tay Phương Xuyên cứng đờ.

Liễu Mộc Mộc đi lướt qua anh ấy, bước vào văn phòng, còn thuận tiện nói: “Có một túi là cho các anh đấy.”

Dạo này trong nhà nhiều trái cây quá, đúng lúc cô có chuyện nhờ Yến Tu, đương nhiên phải tỏ ra có thành ý chút.

Văn phòng của Yến Tu đã rực rỡ hẳn lên, mấy dấu vết như bị hủy diệt lần trước đã biến mất không còn.

Liễu Mộc Mộc thầm nghĩ, nhất định là nhờ có sức mạnh của đồng tiền. Đúng, nhìn đồ trang trí trên bàn vừa quý vừa hiếm chưa kìa, khiến lòng xấu của người ta nổi dậy quá.

Yến Tu đang cúi đầu xử lí tài liệu, không để ý cô đi vào. Liễu Mộc Mộc định gõ cửa thì bỗng nhiên phát hiện bên trong văn phòng còn có một người, là một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp.

Người đó có vẻ đang định nói chuyện với Yến Tu, khi thấy Liễu Mộc Mộc thì ngạc nhiên: “Chị… Có việc gì hả?” Cô nàng nghi ngờ hỏi.

Liễu Mộc Mộc híp đôi mắt hạnh, đáy mắt xấu xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio