Hai người nói qua nói lại trong nhà ăn, Tiết Lam và Từ An Trạch có dấu hiệu làm hòa. Hai người bắt đầu cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng lại đi hẹn hò. nhưng thời gian trở về ký túc xá của cô nàng lại càng ngày càng sớm, trông cũng không vui vẻ như lúc trước nữa.
Mấy ngày nay Vệ Tuyết không cho các cô nhắc tới Từ An Trạch trước mặt Tiết Lam nữa. Khi Tiền Hiểu Manh hỏi lý do, cô ấy nói một câu cao thâm: “Nếu cậu cứ nói xấu Từ An Trạch với Lam Lam mãi thì khiến cô ấy sinh ra tâm lý phản nghịch, kiểu như là “dù gì lúc trước anh ấy cũng đối xử tốt với mình lắm mà” ấy. Với cả cái gì cần nói, bọn mình cũng nói hết rồi, chỉ cần đúng lúc thì ra mặt chỉ điểm chút là được rồi.”
Nói rồi cô ấy nhìn Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc gật đầu đồng ý: “Thầy bói tụi mình bình thường đều làm thế cả.”
Hành động kiểu đuổi theo người ta ép chia tay thì sao giống thầy bói cao tay các cô được?
Quán quân cuộc thi biện luận cũng nghĩ vậy. Từ trước tới giờ quán quân các cô ấy luôn nắm bắt trọng tâm mà hành động, một phát trúng đích, không lãng phí nước bọt.
Nhìn hai đứa bạn trông như cao tăng đắc đạo của mình, Tiền Hiểu Manh rơi vào trầm tư, có phải mình cũng nên học thêm một kỹ năng chuyên ngành thần kỳ nào đó không? Cứ cảm giác mình là gánh nặng của bọn họ thì đúng hơn.
Thứ sáu chỉ có tiết tới trưa là hết. Sau khi chuông tan học vang lên, sinh viên như đàn chim tán loạn, mỗi người một hướng mà đi.
Lịch trình cố định của phòng ký túc số vào giờ này đó là ăn cơm.
Trời có sập cũng không ảnh hưởng công cuộc chăm sóc bụng dạ của mọi người được.
Nhà ăn khu số hai vào thứ sáu không có mùi cá nướng như mùi tất thối. Đầu bếp lại phát huy trình độ ổn định của mình, khiến người ta cực kỳ hạnh phúc.
Tiết Lam đang ăn cơm, có chút lơ đễnh.
Ngày mai sẽ là sinh nhật cô nàng. Mộc Mộc nói hôm sinh nhật của mình, cô nàng phải đưa ra quyết định. Nhưng mà… Hiện tại cô nàng vẫn chưa nghĩ kỹ.
“Sao tự dưng cô ta lại tới đây?” Đột nhiên Tiền Hiểu Manh nói nhỏ.
Tiết Lam ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Trác Nhiễm đang đi tới hướng mình.
Tuy rằng mới bắt đầu vào học hơn một tháng, nhưng người biết tới Trác Nhiễm lại không ít. Ngoại trừ bạn cùng khối, còn có rất nhiều đàn anh, đàn chị khối trên chào hỏi cô ta.
Trác Nhiễm cũng cười đáp lại, vừa lễ phép vừa khách sáo.
“Đúng là sói đội lốt cừu dễ sợ. Ông bà ta nói đúng lắm, bây giờ yêu ma quỷ quái gì cũng làm người được cả rồi.” Tiền Hiểu Manh nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô ta, chợt nhớ tới hôm ở bệnh viện, lại bắt đầu giận mà không có chỗ phát tiết.
Vệ Tuyết vỗ nhẹ lên cánh tay cô ấy: “Lễ phép xíu đi. Yêu ma quỷ quái làm sai gì chứ?”
Liễu Mộc Mộc dùng một tay chống tay, nghe hai người cà khịa người ta, tầm mắt liếc qua Trác Nhiễm, nhìn cô ta bước về phía các cô.
“Có chuyện gì à?” Mãi tới khi Trác Nhiễm đi tới trước mặt mình, Tiết Lam mới nhìn cô ta.
Trác Nhiễm nở nụ cười: “Mình nghe Từ An Trạch nói ngày mai là sinh nhật của cậu hả?”
“Ừ, có vấn đề gì sao?” Nghe cô ta nhắc tới cái tên Từ An Trạch làm Tiết Lam rất không thoải mái.
Trác Nhiễm cứ như không nhìn ra sự bài xích của Tiết Lam, nói tiếp: “Trùng hợp quá, ngày mai cũng là sinh nhật của mình. Ngày mai mình tổ chức tiệc sinh nhật ở khách sạn Ánh Trăng, hi vọng là cậu có thể tới tham dự.”
“Ngày mai có lẽ mình…” Tiết Lam là một cô gái dịu dàng, cho dù từ chối người khác cũng rất khéo léo.
Nhưng cô nàng còn chưa nói xong, Trác Nhiễm đã vội cắt ngang.
Trác Nhiễm nói: “Ngày mai Từ An Trạch cũng sẽ tới. Mình biết có vẻ như cậu đã hiểu lầm quan hệ giữa hai bọn mình. Nếu cậu đồng ý thì cứ để mình giải thích.”
“Không cần, anh ấy đã giải thích rồi.”
“Vậy thì tốt. Mình thật sự không mong cậu hiểu lầm gì đâu. Cũng chân thành mời cậu tới, tham gia tiệc sinh nhật của mình.”
“Nếu có thời gian sẽ tới.” Tiết Lam trả lời một câu đúng phép lịch sự. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Trác Nhiễm đang định rời đi thì lại thấy còn ba người đang nhìn mình, thế là lại cười nói: “Hoan nghênh các cậu cũng tới tham gia tiệc sinh nhật mình nha.”
Chỉ có Liễu Mộc Mộc híp mắt trả lời cô ta: “Đương nhiên rồi.”
“Cậu định đi thật hả?” Đợi Trác Nhiễm đi rồi, Tiền Hiểu Manh mới nhìn qua Liễu Mộc Mộc.
“Nói vậy thôi. Nói dối thì mũi cũng đâu có dài ra đâu. Xem thử Lam Lam thế nào đã, nếu cô ấy đi thì đương nhiên tụi mình cũng phải đi cùng.”
Tiết Lam lắc đầu: “Mình không đi đâu.”
“Đúng đấy. Ngày mai cũng là sinh nhật Lam Lam, mắc gì phải tham gia tiệc sinh nhật của cô ta. Rõ ràng là chẳng có ý tốt mà.” Tiền Hiểu Manh nói.
Vệ Tuyết nói một câu đầy ẩn ý: “Trên đời chỉ có không đồng ý bao giờ và đồng ý vô số lần. Lam Lam, nhớ nghĩ cho kỹ đó.”
Tiết Lam ngơ ngác không hiểu ý cô ấy.
Vệ Tuyết chỉ cười không nói, vậy mà Trác Nhiễm lại bảo Từ An Trạch cũng sẽ tham dự.
Không biết tiếp theo Từ An Trạch sẽ làm gì đây?
Sẽ lựa chọn ở lại đón sinh nhật cùng bạn gái, hay là tham gia tiệc sinh nhật của thanh mai trúc mã? Lựa chọn này, mặc dù chẳng mang tính quyết định lớn lao gì, nhưng lại có thể khiến người ta nhìn rõ rất nhiều chuyện.
Thứ bảy, Liễu Mộc Mộc dậy rất sớm, đi lấy bánh sinh nhật mà ba người phòng các cô đã đặt cho Tiết Lam ngày hôm qua.
Trên đường trở về, điện thoại cô vang lên.
Lúc lấy ra thì phát hiện là Yến Tu gọi.
Suy nghĩ đầu tiên của Liễu Mộc Mộc đó là: Có khi nào anh gọi nhầm không?
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, cô mới bắt máy.
“A lô, Yến Tu hả?”
“Là tôi.” Giọng nói chàng trai trầm thấp êm tai.
Nghe thấy anh trả lời, Liễu Mộc Mộc lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Cố vấn Yến, sao anh tìm em vậy? Không cần trả lời, em biết chắc chắn là anh nhớ em rồi.”
Tự hỏi tự trả lời, cực kỳ trôi chảy.
Yến Tu: “… Phương Xuyên muốn mời em ăn cơm.”
Liễu Mộc Mộc không muốn ăn cơm, chỉ muốn Yến Tu: “Vậy anh có nhớ em không?”
“Không nhớ.” Giọng điệu Yến Tu rất lạnh lùng.
“Vậy em không ăn!”
Đầu dây bên kia im lặng.
Liễu Mộc Mộc vẫn cố gắng không ngừng: “Ít ra cũng nhớ một chút đi chứ.”
“… Trưa hôm nay. Lát nữa tôi tới đón.”
“Được rồi.” Không trả lời thì không trả lời, tạm coi là anh đang ngại ngùng đi.
“Lịch trình của em kín rồi đó. Giữa trưa ăn cơm, buổi chiều còn phải tham gia tiệc sinh nhật. Đừng làm chậm trễ chuyện chính của em nha.”
Hiện tại Lam Lam còn chưa đưa ra quyết định, chắc là buổi chiều sẽ quyết định xong có đi hay không.
Cô rất chờ mong màn kịch tối nay đấy.
Chuyện chính? Yến Tu nhướn mày.
Yến Tu đặt điện thoại xuống. Phương Xuyên ngồi bên cạnh hỏi: “Sao rồi? Đã đồng ý chưa?”
“Đồng ý rồi.”
“Vậy cậu bày ra biểu cảm thế là sao?”
“Biểu cảm gì?” Yến Tu không hiểu.
“Thì biểu cảm như thể con mèo nhà tôi không chịu ăn cá, cứ một hai đòi bắt chuột, cậu muốn đánh nó nhưng lại sợ đánh thì nó đau ấy.”
Yến Tu liếc anh ấy một cái: “Cậu nên đi khám mắt lại đi. Với cả, tôi không thích mèo.”
Phương Xuyên lắc đầu: “Đúng là cái tên chẳng biết tới tình yêu.”
Sau khi Yến Tu rời khỏi văn phòng, Yến Linh mới nói nhỏ: “Anh của em thích thỏ cơ. Hồi còn nhỏ, nuôi nhiều thỏ trong nhà lắm.”
“Liễu Mộc Mộc có giống thỏ chỗ nào chứ.” Phương Xuyên lẩm bẩm.
“Ngoại hình giống?” Yến Linh nhớ lại hôm gặp Liễu Mộc Mộc, cô nàng cảm thấy ngoại hình cô đúng là rất đáng yêu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Vẻ mặt Phương Xuyên khó dò: “Tôi cảm thấy em ấy rất giống tên lửa.”
Yến Linh nổi dấu chấm hỏi đầy đầu: “Là sao?”
Lỗ tai cô nàng có vấn đề à? Có ai lại giống tên lửa chứ?
Phương Xuyên tiếp tục bổ sung: “Có phạm vi hủy diệt và lực sát thương rất lớn, còn là loại tự phát nhạc nền kinh dị nữa ấy.”
Anh ấy tiếp tục tưởng tượng, nếu lúc đánh trận tự dưng có thêm một Liễu Mộc Mộc nhảy ra thì bớt phiền phức biết bao nhỉ?
Chờ bên kia thua rồi thì có thể đàm phán, nói rằng chúng tôi cam kết không phải người đầu tiên sử dụng vũ khí hình người Liễu Mộc Mộc.
Chậc chậc chậc, thế là đâu vào đấy ngay.
“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì mà cười ghê vậy?” Yến Linh nhìn Phương Xuyên, tò mò hỏi.
Phương Xuyên hơi ngại ngùng: “Nghĩ linh tinh thôi.”
Không thể nói ra được. Nếu không, thầy Liễu người nhỏ như cây kim chắc chắn sẽ đập anh ấy một trận nhừ tử mất.
Liễu Mộc Mộc mang bánh sinh nhật về ký túc xá, phát hiện Tiết Lam đã đi rồi.
Cô thấy làm lạ, hỏi Vệ Tuyết đang chải đầu: “Lam Lam đâu?”
“Vừa nãy Từ An Trạch ở dưới lầu tìm cô ấy, bọn họ đi rồi.” Vệ Tuyết bình tĩnh đáp, nói rồi nhìn sang Liễu Mộc Mộc, “Cậu thì sao? Lát có việc hả?”
“Có có, có một buổi hẹn hò á.” Liễu Mộc Mộc vừa trả lời vừa chìm trong dòng mơ tưởng đẹp đẽ.
Mặc dù người hẹn cô ăn cơm là Phương Xuyên, nhưng người gọi điện tới lại là Yến Tu! Cô đơn phương quyết định, đây là lần hẹn hò đầu tiên của hai người.
Mười giờ rưỡi, Yến Tu bị ép làm tài xế, đúng hẹn tới đón cô.
Liễu Mộc Mộc nhanh nhẹn chạy tới, mở cửa rồi lên xe.
Sau đó phát hiện chỗ ngồi phía sau còn có Phương Xuyên và Yến Linh đang ngồi. Cô lặng lẽ quay lên, tốt lắm, hai cái bóng đèn sáng rực rỡ chưa này.
“Này này, ít ra cũng đừng lộ rõ vẻ chán ghét như vậy chứ, hôm nay tiền ăn tôi thanh toán đó.” Phương Xuyên nhịn không được nói. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Liễu Mộc Mộc xấu xa nói: “Ý anh là hôm nay em có thể gọi hai con tôm hùm luôn đúng không?”
“… Không có tôm hùm đâu. Xin đừng âm mưu làm tôi phá sản, tiền lương tôi kiếm chẳng dễ gì.”
Liễu Mộc Mộc cười hì hì: “Cần thầy Liễu bói vận tiền tài cho không nè?”