“Cô ta bị cắn trả sau khi thực hiện một nghi thức nào đó thất bại.” Yến Tu phán đoán.
Lúc này, có một nhân viên điều tra bước nhanh tới cạnh Phương Xuyên, thấp giọng nói: “Đội trưởng, chúng tôi phát hiện một phòng hội nghị trên lầu hai. Bên trong được sắp xếp như hiện trường nghi thức nào đó. Nhưng có vẻ đã xảy ra sự việc ngoài ý muốn, có một người đàn ông trung niên ngất xỉu bên trong.”
“Bắt ông ta lại trước, sau đó mời một bác sĩ tới khám.”
Viên cảnh sát đó gật đầu đồng ý.
Đợi Yến Tu kiểm tra xong, Phương Xuyên mới hỏi: “Chúng ta lên xem thử không? Trên đó phát hiện một hiện trường nghi thức.”
Yến Tu lên lầu cùng Phương Xuyên. Người đàn ông trung niên đang hôn mê trong một góc, bị còng tay lại bằng loại còng đặc biệt.
Ông ta chỉ ho ra máu rồi ngất xỉu, nhưng trên người lại có rất nhiều vết thương bị cắt qua vừa mảnh vừa nhỏ. Trong miệng vết thương còn có đồ ghim vào, bác sĩ đang xử lý vết thương cho ông ta.
Phương Xuyên thuận tay bôi đầu tăm bông lên trán ông ta, hiện ra một mảnh thâm đen.
Yến Tu không nói gì. Anh đứng giữa phòng hội nghị, giẫm lên hoa văn quỷ dị kia. Nhìn toàn bộ không gian xung quanh xong, cuối cùng dừng mắt trên một đống đồ trên mặt đất.
Mặc dù chiếc bàn đã gãy thành hai nửa, đồ đặt bên trên bị rơi lung tung khắp mặt đất. Nhưng liếc mắt nhìn vẫn có thể đoán được bảy tám phần.
Hai búp bê bằng rơm mặc quần áo được buộc lại với nhau, thấm đầy chất lỏng màu đỏ đặc sệt, trông rất đáng sợ.
“Là nghi thức tráo mệnh bằng cổ trùng cỏ một gân.”
Không cần Phương Xuyên hỏi, Yến Tu đã nói đáp án.
Phương Xuyên chỉ biết vài thứ cơ bản trong huyền học, chưa từng nghe qua thứ gọi là cổ trùng cỏ một gân, nhưng anh ấy biết tráo mệnh có nghĩa là gì.
“Nói cách khác thì bọn họ bị cắn trả, nữ sinh tên Trác Nhiễm đang tiến hành nghi thức tráo mệnh, còn ông ta là người chủ trì nghi thức?” Phương Xuyên ghét bỏ ra mặt, trông vậy mà hóa ra là một tên làm ra chuyện táng tận lương tâm.
Anh ấy lại hỏi: “Vậy người bị cô ta tráo mệnh là ai? Giờ sao rồi?”
Yến Tu quay đầu, lạnh nhạt nói: “Cậu nên quan tâm chuyện ai có bản lĩnh mà phá nghi thức tráo mệnh ra như vậy mới phải.”
Phương Xuyên do dự: “Người qua đường rủ lòng từ bi chăng?”
Yến Tu chẳng thèm chế giễu sự ngây thơ của anh ấy.
Nếu không phải một huyền sư cực mạnh tự dưng rớt từ trên trời xuống thì chỉ còn một khả năng thôi.
Trong số những người bọn họ quen, người qua đường có bản lĩnh lớn như vậy chỉ có một người.
Trùng hợp là lúc trưa khi ăn cơm cùng nhau, cô còn bảo là có chuyện chính tối nay phải làm.
Yến Tu cảm thấy mình đã biết chuyện đó là chuyện gì rồi.
Anh không phá vỡ mơ mộng của Phương Xuyên, cứ để anh ấy tự lừa dối bản thân vậy.
Không lâu sau, người bị Trác Nhiễm tráo mệnh đã nhanh chóng được tìm ra. Mà cũng không khó điều tra cho lắm, xem camera một lát, xem người cuối cùng cô ta tiếp xúc là ai là xong. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Nhưng sau khi xem camera xong, nhân viên cảnh sát đó lại do dự nói với Phương Xuyên: “Đội trưởng, vừa nãy tôi thấy Liễu Mộc Mộc trong camera.”
Phương Xuyên: ??? Nhất định là cậu lừa tôi. Liễu Mộc Mộc là sinh viên nghiêm túc, khung giờ này, không phải đang ngủ thì là đang chơi trong phòng mới phải.
Viên cảnh sát đó nói tiếp với vẻ mặt kỳ quái “Người chơi bài với Trác Nhiễm tên là Tiết Lam. Chúng tôi đã điều tra chứng minh thư của Tiết Lam, phát hiện cô ấy có cùng sinh nhật với Trác Nhiễm. Nhưng người cuối cùng tiếp xúc với Trác Nhiễm là Liễu Mộc Mộc. Sau khi Liễu Mộc Mộc rút một lá bài từ tay Trác Nhiễm thì cô ta liền ngã xuống.”
Phương Xuyên: …
Phương Xuyên: …
Sao đâu đâu cũng thấy Liễu Mộc Mộc!
“Mang Liễu Mộc Mộc và Tiết Lam tới đồn, đưa vào hai phòng họp trống. Chúng ta phải hỏi xem thế nào trước.” Phương Xuyên hít sâu vào hơi, để đại não mình hô hấp đã, phòng ngừa lát nữa sốc quá não không thở nổi.
“Vậy mấy sinh viên dưới lầu phải xử lí sao giờ? Bọn họ đều đang la hét muốn về nhà.” Viên cảnh sát hỏi.
“Tìm mấy anh em lại nhờ họ lấy khẩu cung giùm đi, phải tra hỏi rõ ràng mới thả.”
“Vâng.”
Sau khi viên cảnh sát đó rời đi không lâu, Tiết Lam và Liễu Mộc Mộc nhanh chóng được đưa tới.
Liễu Mộc Mộc vẫn búi tóc như trước, dây buộc tóc lần này là hình con thỏ mập mạp lông xù, theo động tác của cô mà lắc lư.
Phương Xuyên và Yến Tu vào phòng Tiết Lam trước. Cô nàng ngồi trên ghế, hai tay siết chặt rất quy củ.
Nhìn thấy cảnh sát vào, cô nàng vội đứng dậy chào hỏi.
“Bạn Tiết Lam, mời ngồi.”
Thái độ của Phương Xuyên rất thân thiện: “Tôi có vài chuyện muốn hỏi em, mong em sẽ thành thật trả lời.”
Tiết Lam gật đầu.
“Quan hệ giữa em và Trác Nhiễm là thế nào?”
“Lúc trước bọn em cũng không quen biết. Sau khi kỳ nghỉ mùng tháng kết thúc, em mới biết cô ta là bạn từ nhỏ của bạn trai em. Hôm đó cô ta được đưa vào bệnh viện cấp cứu, hôm sau em tới thăm cô ta một lần cùng mấy bạn cùng phòng.”
Phương Xuyên nhíu mày, quan hệ này có hơi phức tạp: “Bạn trai em tên gì?”
“Anh ấy tên Từ An Trạch.”
Phương Xuyên ghi chép lại tên, hỏi tiếp: “Em có biết chuyện sinh nhật mình và Trác Nhiễm cùng một ngày không?”
“Hôm qua khi cô ta tới nhà ăn trường học mời em tham dự tiệc sinh nhật của cô ta thì có nói. Còn trước đây thì em không biết.”
“Em nghĩ vì sao Trác Nhiễm lại biết?”
Tiết Lam cụp mắt: “Chắc là bạn trai em nói.”
Mặc dù cô nàng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cuộc thẩm vấn của cảnh sát và những hành động khác thường của Liễu Mộc Mộc đã cho cô nàng mơ hồ biết vài chuyện.
Tất cả mọi chuyện, có lẽ là có liên quan tới việc cô nàng và Trác Nhiễm có cùng ngày sinh nhật.
Vậy thì Từ An Trạch đóng vai trò gì trong chuyện này?
Tiết Lam thật sự rất mơ màng.
“Trước khi Trác Nhiễm xảy ra chuyện thì vẫn luôn chơi rút bài. Vì sao em lại tham gia trò chơi?” Phương Xuyên tiếp tục hỏi.
“Trác Nhiễm nói hai bọn em sinh cùng ngày, vậy thì tới làm một trận quyết đấu ngày hôm nay đi. Vừa lúc đó em bị đẩy lên phía trước cho nên cũng không từ chối.”
“Có thể nói rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Hai bọn em đang chơi rút bài Joker thì Mộc Mộc ngăn em lại, thay em rút một lá bài. Sau khi cô ấy cầm lá bài lên thì Trác Nhiễm đã ngã xuống.”
Tiết Lam trả lời sự thật.
“Quan hệ giữa em và Liễu Mộc Mộc là gì?”
“Cô ấy là bạn cùng phòng của em.”
Ngay lúc này, Yến Tu đột nhiên lên tiếng: “Em ấy có từng coi bói cho em không?”
Tiết Lam hơi khựng lại, liếc Yến Tu một cái rất nhanh, sau đó nhìn đi chỗ khác: “Không, không có.”
Hai chàng trai liếc nhau, đồng thời thở dài.
Cô gái này còn biết bao che cho Liễu Mộc Mộc lắm, nhưng cô nàng không nên trả lời không có.
Cô nàng không hề tò mò việc Liễu Mộc Mộc biết coi bói, đây mới là điểm sơ hở khiến người khác nhận ra.
Phương Xuyên nói: “Bạn Tiết Lam, vụ án lần này rất đặc biệt, anh là cảnh sát chuyện điều tra các vụ án đặc biệt, cho nên mong là em có thể thành thật trả lời mọi câu hỏi của anh, chuyện này dính líu tới việc điều tra ra chân tướng.”
Nhưng Tiết Lam vẫn không hé miệng nửa lời.
Thấy cô nàng không chịu nói, Phương Xuyên cũng không ép hỏi thêm, mà đứng dậy nói với Yến Tu: “Đi thôi, chúng ta đi gặp thầy Liễu.”
Giọng điệu như thể rất quen của anh ấy khiến Tiết Lam nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Sau khi rời khỏi phòng Tiết Lam, Phương Xuyên vào phòng Liễu Mộc Mộc.
Cô không chịu ngồi yên trên ghế mà chạy trái chạy phải, lúc lại nằm sấp lên bàn.
Có thể nhìn ra, cô chẳng hề căng thẳng chút nào.
Phương Xuyên ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, thở dài: “Thầy Liễu, nói cho tên đáng thương này biết vì sao em xuất hiện ở đây được không?”
Liễu Mộc Mộc ghé vào bàn hội nghị, cằm đặt trên cánh tay trắng nõn, chớp chớp mắt nhìn Phương Xuyên: “Thì tham gia tiệc sinh nhật của tình địch cùng bạn cùng phòng thôi.”
“Vậy thì vì sao em rút lá bài kia xong, vị tình địch nọ lại tự nhiên bất tỉnh nhân sự. Có thể nói tôi biết lý do được không?”
“Ai mà biết, có khi là làm nhiều chuyện xấu quá nên gặp quả báo đó.”
Phương Xuyên cảm thấy, có lẽ anh ấy không đợi đến lúc Liễu Mộc Mộc chủ động nói đáp án cho mình được đâu.
Chỉ đành phải đổi cách khác: “Trác Nhiễm và bạn cùng phòng của em, Tiết Lam, sinh cùng một ngày, thậm chí còn cùng một khung giờ. Trong sinh nhật mình, Trác Nhiễm đã làm nghi thức tráo mệnh, muốn tráo đổi số mệnh cùng bạn cùng phòng của em, mà trùng hợp là em đã phá hỏng nghi thức này.”
“Đúng không đó? Trùng hợp vậy sao?” Liễu Mộc Mộc tiếp tục giả ngốc.
Phương Xuyên cảm thấy đau cả đầu, đành phải nhìn Yến Tu với ánh mắt nhờ vả.
yến Tu hất cằm chỉ chỗ ngồi của anh ấy. Sau khi anh ấy đứng dậy, lại ngồi xuống chỗ của Phương Xuyên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong và được đăng duy nhất tại trang , nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Phát hiện từ lúc nào?” Yến Tu hỏi thẳng.
Đáng ghét ghê, Liễu Mộc Mộc trừng Phương Xuyên, vậy mà lại muốn dùng mỹ nam kế với cô.
Yến Tu ung dung ngồi trên ghế, đôi con ngươi đen nhánh nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú không để lộ cảm xúc.
Đẹp trai thật, Liễu Mộc Mộc nghĩ thầm.
Thế là cô ngoan ngoãn trả lời: “Sau khi kỳ nghỉ mùng tháng kết thúc, bọn em phát hiện bạn trai Tiết Lam có quan hệ mập mờ với Trác Nhiễm. Ban đầu chỉ định bói xem nhân duyên hai người thôi…”
Ai ngờ lại tính ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Dù sao cũng bói ra rồi, thuận tiện giúp đỡ chút cũng không khó khăn mấy.
“Người bạn cùng phòng lần trước em nói là Tiết Lam?” Yến Tu còn nhớ lần trước Liễu Mộc Mộc tới tìm bọn họ có nói bạn trai của bạn cùng phòng mình có khả năng đang ủ mưu không tốt với cô nàng.
“Chính là cô ấy.”
“Vì sao không nói bọn tôi khi phát hiện chuyện này?”
“Không phải bọn anh muốn có chứng cứ hả? Khi đó em làm gì có chứng cứ.” Liễu Mộc Mộc lí lẽ hùng hồn.
“Em có thể báo cảnh sát sau khi vào khách sạn.” Phương Xuyên lại không nhịn được mà xen vào.
“À, thì em có báo cảnh sát rồi.” Cô cười tủm tỉm, chỉ là cô báo sau khi mọi việc đã xong hết thôi.
Phương Xuyên không muốn nói tiếp.
“Phương Xuyên, cậu ra ngoài trước đi.” Yến Tu đột nhiên lên tiếng.
Phương Xuyên nhìn qua anh một cái rồi rời đi.
Sau khi anh ấy đi, trong phòng chỉ còn hai người. Yến Tu đột nhiên nói: “Em phá hỏng nghi thức tráo mệnh. Chiếu theo quy định thì tôi phải báo cáo chi tiết lên trụ sở chính, sau đó rất nhanh sẽ có người xuống điều tra thân phận, xác định độ nguy hiểm của em. Nếu có thể thì họ sẽ bắt em lại, nếu không được thì em nhất định sẽ bị giám sát.”
Liễu Mộc Mộc ngơ ngác, chuyện này cô không biết. Hơn nữa, Yến Tu nói mấy cái này với cô làm gì?
“Bọn họ sẽ liên tục hỏi em, em đã phá hỏng nghi thức tráo mệnh thế nào. Em định sẽ trả lời ra sao?”
“Bói ra.”
Yến Tu hơi nghiêng người: “Em cảm thấy có bao nhiêu thầy bói có thể bói ra được như vậy? Ông nội em chưa nói với em, không nên tùy tiện tham gia mấy chuyện như vậy à?”
Liễu Mộc Mộc lắc đầu, khi đó ông nội chỉ lo chuyện ông đi rồi, liệu ai sẽ gọt táo cho cô thôi.
Cô có hơi bất mãn vì bị Yến Tu chất vấn như vậy, mất hứng lẩm bẩm: “Rõ ràng là em cứu người.”
“Tôi biết.” Ánh mắt Yến Tu thoáng dịu dàng, “Nhưng dù là việc tốt thì cũng vi phạm quy định, em nên biết rõ việc này.”
“Cho nên anh định báo cáo em à?”
Yến Tu thở dài: “Chỉ một lần này, nếu như còn có lần sau…”
Ban đầu Liễu Mộc Mộc định nói sẽ không có lần sau, nhưng suy nghĩ lại thì lại đáp: “Lần sau em nhất định sẽ nói anh biết trước.”