Sau khi về nhà, Liễu Mộc Mộc vẫn suy nghĩ mãi về chuyện vừa rồi.
Đúng là cảnh ngộ của Lữ Dao rất đáng thương, nhưng cô không để ý chuyện này, thứ khiến cô để ý là thái độ của bà ta.
Người bình thương dù có rơi vào hoàn cảnh như thế thì cũng sẽ nghĩ tới việc báo cảnh sát trước tiên. Cho dù biết không có bằng chứng, cảnh sát không thể điều tra được thì cũng sẽ vì bảo vệ bản thân mà lựa chọn ly dị.
Vậy mà Lữ Dao lại quyết định đi tìm thầy bói.
Tuy thầy bói cao tay có trình độ thì có thể giải quyết rất nhiều chuyện thật, nhưng trong thường thức của người thường, coi bói là một lựa chọn sau cùng. Trừ phi lúc này không còn cách nào khác, nếu không sẽ không có ai nghĩ tới coi bói để giải quyết vấn đề đầu tiên đâu.
Hơn nữa, vì sao bà ta lại đến tìm cô?
Khương Lệ giới thiệu cô cho Trương Tuyết Kỳ, thế nhưng Trương Tuyết Kỳ không lựa chọn cô. Thứ nhất là vì ngoại hình cô chẳng trông giống thầy bói gì hết, sẽ không lừa được bà lão họ Trương, thứ hai, đương nhiên là vì không tin tưởng vào năng lực của cô.
Chưa từng chứng kiến khả năng coi bói của cô, cô cũng không để lộ lệnh bài gieo quẻ, vậy thì người đó không tin cô mới là bình thường.
Thế nhưng Lữ Dao trông như dồn hết hy vọng vào cô, bà ta lấy lòng tin đâu ra vậy?
Buổi tối trước khi ngủ, Liễu Mộc Mộc đúng hẹn lại lên “làm phiền” Yến Tu.
Liễu Mộc Mộc: Có đó không? Con mèo lấp
Liễu Mộc Mộc: Thò một móng
Liễu Mộc Mộc: Cục cưng bé bỏng của anh tới rồi
Hiện tại yến Tu đang ăn cơm. Sau khi báo cáo tin Từ Vĩnh Song sa lưới lên trụ sở chính, phía họ bàn bạc xong xong thì cho hai cổ sư, Yến Linh vốn nhận vụ án này và một tổng phụ trách tên Cố Lam.
Vị tổng phụ trách có chút quan hệ họ hàng với mẹ của Yến Tu, tạm coi như trưởng bối của anh. Mặc dù không quen biết gì người này nhưng anh cũng không thể giả vờ không quen được, thế nên đã mời mọi người cùng ăn cơm, còn giới thiệu qua cho Phương Xuyên để tránh sau này khi điều tra lại có xích mích với nhau.
Trên bàn cơm, khi không nhắc tới vụ án thì còn đỡ, mới nhắc tới thôi là chẳng ai nhường ai.
Yến Tu và Yến Linh phải đứng giữa hòa giải, thế nên bữa cơm hôm đó tạm coi như ăn khá ngon.
Trưởng bối ăn cơm với hậu bối, không nhắc tới chuyện công việc thì chỉ có thể nhắc tới chuyện riêng tư. Quan hệ của Cố Lam và mẹ Yến Tu khá tốt, khó tránh khỏi việc hỏi vài câu như có bạn gái chưa.
“Vẫn chưa ạ.” Yến Tu trả lời.
“Cô có quen biết một cô bé cũng được lắm, nếu không thì giới thiệu cho cháu nhé? Là cháu gái cô, năm nay hai mươi sáu tuổi, con bé…” Trước khi Cố Lam tới thì có nói chuyện với mẹ Yến Tu. Bà ta nói như vậy hiển nhiên là ý của mẹ Yến Tu.
Thậm chí còn muốn giới thiệu bạn gái cho Yến Tu, chắc chắn là người mẹ Yến Tu đã duyệt rồi.
Yến Linh ngồi bên cạnh lắc đầu, ngay cả mặt hàng cao cấp như anh họ cô nàng mà còn bị cô hai tìm bạn gái bằng mọi giá cho, đúng là thói đời, mấy chú chó độc thân không có nhân quyền nữa rồi.
Cố Lam còn chưa nói xong thì điện thoại Yến Tu đã vang lên liên tiếp mấy tiếng thông báo tin nhắn tới.
Bà ta đang định nói tiếp thì Yến Tu cầm điện thoại lên, xin lỗi bà ta: “Thật sự xin lỗi, cháu có điện toại.”
“Đi đi.” Cố Lam bất đắc dĩ lắc đầu, biết Yến Tu đang dùng cách này để từ chối mình.
Tiếc thật, bà ta nhìn theo người trẻ tuổi xuất chúng rời khỏi phòng bao, thầm thở dài, nếu có thể để nhà mình thành công kết hôn với con trai trưởng nhà họ Trương, vậy thì gia tộc bà ta sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Vốn cứ nghĩ đêm nay cùng lắm là nhận được lời chúc ngủ ngon thôi, ai ngờ Yến Tu lại gọi video qua.
Niềm vui gõ cửa bất ngờ, khiến Liễu Mộc Mộc ngẩn ra.
Tay cô lại nhanh hơn não, ấn vào nút nối máy luôn, sau đó màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh cô nằm trên giường, mặc bộ đồ ngủ áo liền quần hình khủng long nhỏ và Yến Tu mặc âu phục chỉn chu, trông như đang ở một hành lang khách sạn nào đó.
Thư ngăn cách hai người không phải thời gian hay không gian, mà chỉ có một màn hình.
Yến Tu thưởng thức bộ đồ ngủ hình khủng long nhỏ của cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Đồ ngủ đẹp lắm.”
Liễu Mộc Mộc vùi mặt trong chăn, đột nhiên thấy hơi xấu hổ. Rõ ràng là lúc trước anh chẳng chịu gọi video với cô, vậy mà sao hôm nay nhân lúc cô chưa chuẩn bị gì lại gọi qua chứ? Đúng là gian xảo mà!
Sau ba giây đầy lúng túng, khuôn mặt Liễu Mộc Mộc lại xuất hiện trong màn hình. Cô nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Anh không ở nhà hả? Đang ở đâu thế?”
“Khách sạn, tiếp khách.”
Ăng ten của Liễu Mộc Mộc dựng thẳng đứng: “Có chị gái giàu có xinh đẹp nào không?”
“Có một cô xinh đẹp.”
“Ồ… Vậy anh không cần tiếp chuyện với cô xinh đẹp đó hả?” Cô hỏi giả.
Yến Tu nhíu mày: “Vậy bây giờ tôi quay lại?”
“Đừng, đừng. Em cảm thấy có lẽ cô cũng không muốn anh về lắm đâu.” Liễu Mộc Mộc nhanh chóng cản anh lại, đề tài này cũng không an toàn lắm, đổi tiếp vậy.
Chợt nhớ tới chuyện hai ngày trước, Liễu Mộc Mộc khí thế hừng hực bật dậy khỏi giường, hung hăng nói: “Lần sau không được dán bùa lên mặt em nữa. Còn có anh Tiểu Ngô đã đưa em về nhà kia nữa, anh ấy lái xe cảnh sát tới tận cửa nhà em, có phải là ý của anh không? Người khác còn nghĩ em phạm tội đó.”
“Bọn họ có nghĩ sai à?”
“Đương nhiên. Em chỉ là một người qua đường nhiệt tình giúp dân mà thôi. Mặc dù em hơi nhiệt tình hơn người khác xíu, nhưng anh có dám khẳng định là em không giúp gì được bọn anh không? Không phát cờ luân lưu khen thưởng cho em thì thôi đi, lại còn dán bùa em, xấu xa!”
Yến Tu suy nghĩ rồi nói: “Được, lát nữa tôi sẽ bảo Phương Xuyên phát cho em mười lá cờ luân lưu khen thưởng.”
Liễu Mộc Mộc bạnh quai hàm, trọng tâm là cờ luân lưu khen thưởng chắc? Rõ ràng cô đang muốn nói tới lá bùa kia mà! Nhìn thế nào cũng giống anh cố ý.
Thấy cô tức tới xù lông, Yến Tu mới hỏi: “Dạo này có ai cạnh em rất kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ hả? Lại có chuyện gì xảy ra sao?”
“Chi tiết vụ án tạm thời không thể nói em biết.”
Thật ra là vì sau khi Phương Xuyên bắt được Từ Vĩnh Song về thì phát hiện trong điện thoại gã ta có một tin nhắn chưa kịp xóa.
Chênh lệch chỉ khoảng vài phút thôi, nếu người đó nhắc sớm hơn một chút thì có khi có thể giúp Từ Vĩnh Song chạy trốn được thật.
Bọn họ đưa tin nhắn đó cho Từ Vĩnh Lâm xem, nhưng gã cũng không biết liệu Từ Vĩnh Song có còn đồng bọn nào khác ở Khánh Thành hay không, mấy năm nay chỉ có hai anh em họ cùng nhau luyện chế cổ trùng, không thấy ai khác.
Tuy nhiên Từ Vĩnh Song rất hay liên lạc với người ngoài. Người đó luôn gọi tới bằng số điện thoại ẩn danh cho nên không điều tra được.
Sau khi anh và Phương Xuyên nghiên cứu một hồi thì cả hai đều hoài nghi là nội gián trong cục cảnh sát.
Vụ án anh em nhà họ Từ chưa từng được công bố ra ngoài, thậm chí trước khi Tự Vĩnh Lâm tự thú, vụ án này vẫn luôn thuộc quyền điều tra của trụ sở chính. Ngay cả vụ án Trác Nhiễm cũng được trình báo lên trên cả rồi.
Ngoại trừ nội bộ nhân viên thuộc phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt thì người ngoại không thể nào biết chuyện này được.
Nhưng nếu thế thì quá phi logic. Nếu có nội gián để lộ tin tức thì vì sao lúc bắt Từ Vĩnh Song, thời gian gấp gáp đến thế mà không giúp đỡ gã ta, khi gần tới rồi mới gửi tin nhắn?
Nếu vấn đề không phải ở cục cảnh sát, vậy rất có thể là phía Liễu Mộc Mộc.
Có lẽ có người nghe ngóng từ cô được tin tức gì chăng? Yến Tu không nghĩ cô sẽ nói cho người khác biết chi tiết vụ án, cho dù đó là bố của cô.
Còn có một khả năng nữa, có thể đã có người nhìn thấy cô tiếp xúc với Từ Vĩnh Lâm, đồng thời còn nhận ra gã, sau đó nhìn thấy cô được cảnh sát được về cho nên mới nghĩ ra.
Trùng hợp thay, thời gian Liễu Mộc Mộc được đưa về cũng là lúc bọn họ bắt đầu hành động, cũng chính là thời gian tin nhắn kia được gửi.
Thế nhưng khả năng này rất hi hữu.
Trong trường hợp này, tỉ lệ trùng hợp không cao lắm.
Người có quen biệt Từ Vĩnh Song xuất hiện gần Liễu Mộc Mộc, lại còn vừa lúc nhìn thấy tất cả?
Đương nhiên tất cả chỉ là suy đoán, không hề có bằng chứng. Hiện tại vẫn chưa có thời gian điều tra nơi gửi tin nhắn kia, chỉ là đúng lúc nên anh mới thuận miệng hỏi thử thôi.
Liễu Mộc Mộc suy nghĩ một chút rồi chợt nghĩ tới Lữ Dao. Cô hơi do dự một lát rồi nói: “Đúng là hôm nay em có gặp một người kỳ lạ, nhưng chắc không phải kiểu kỳ lạ mà anh đang nói đâu.”
“Em cứ nói thử xem.” Yến Tu kiên nhẫn nói.
Liễu Mộc Mộc kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay cho anh, sau đó bổ sung: “Anh nghĩ sao? Có phải em nhạy cảm quá, có khi bà rơi vào đường cùng nên mới nhờ em thật?”
“Lúc rơi vào đường cùng thì sẽ nhờ tới cảnh sát chứ không phải em.”
“Có khi là bà ta mềm lòng, nên mới muốn xác nhận trước thì sao?” Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ rồi nói.
“Muốn xác nhận nhờ tìm hàng xóm để xác nhận à? Bà ta không nói bí mật này cho người khác mà lại nói cho em, bọn em thân thiết lắm hả?”
Liễu Mộc Mộc lắc đầu: “Thì do không thân nên em mới thấy kỳ lạ đó.”
“Cho nên em lựa chọn vậy là đúng.”
Ngay cả Yến Tu cũng cảm thấy cô làm thế là đúng, Liễu Mộc Mộc cuối cùng cũng yên tâm.
Sau khi thả lỏng tâm trạng, cô ngáp một cái. Cô vùi mình vào trong chăn, vẫy tay với điện thoại, phát huy trọn vẹn kỹ năng dùng xong là vứt: “Em buồn ngủ rồi, bye bye.”
“Ngủ ngon.” Yến Tu hạ thấp giọng.
Liễu Mộc Mộc hôn gió cực vang dội với anh rồi mới cúp máy.
Phía sau Yến Tu là Yến Linh ra tìm người đang xấu hổ. Cô nàng còn chưa kịp trốn đi thì đã bị Yến Tu bắt gặp.
Yến Linh rụt người về sau, nói nhỏ: “Em không có cố ý nghe lén.”
Yến Tu không để ý cô, cất điện thoại rồi lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Khác hẳn giọng điệu dịu dàng chúc ngủ ngon vừa nãy.
Khi Yến Tu trở lại thì đã muộn rồi, mọi người đều ăn khá no nên bọn họ tiễn khách về khách sạn, cuối cùng chỉ còn mình Phương Xuyên.
Phương Xuyên ngồi trong xe Yến Tu, nhìn dòng xe lướt nhanh như bay bên ngoài cửa sổ, anh ấy hơi đau đầu ấn lên huyệt thái dương: “Bà sếp này không dễ đối phó lắm đâu. Khi nãy lúc cậu không có ở đó, bà ấy cứ ám chỉ tôi nên nộp lư hương lên cho trụ sở chính nghiên cứu mãi.”
“Muốn nghiên cứu thì cứ đưa bọn họ nghiên cứu mấy ngày đi. Ngoại trừ không thể để họ lấy lư hương đi thì họ có yêu cầu gì cứ đồng ý.”
“Sao vậy? Cậu chắc chắn là họ sẽ không nghiên cứu được gì hả?” Phương Xuyên hào hứng hỏi.
Yến Tu không nói rõ mà chỉ đáp: “So sánh với nhóm cổ sư đến đây thì anh em nhà họ Từ cũng rất có thiên phú đó.”
“Vậy cứ kệ họ vậy, dù sao tôi cũng có chỉ việc đồng ý là xong.”
“Phải rồi, cậu dành thời gian điều tra một người giúp tôi.”
“Hừm? Ai?” Phương Xuyên tò mò.
“Hàng xóm nhà họ Đổng có một người phụ nữ tên Lữ Dao, cho người điều tra kỹ càng giúp tôi.”
“Chờ đã. Nhà họ Đổng? Hàng xóm của Liễu Mộc Mộc hả? Không phải là em ấy nhờ cậu điều tra giúp đấy chứ?”
Yến Tu liếc anh ấy một cái: “Trông tôi rảnh vậy à?”
“Lỡ nhìn vậy nhưng không phải vậy thì sao.” Phương Xuyên chậc chậc mấy cái rồi nói, “Hai người chỉ gặp nhau có mấy lần, mà lần nào tôi cũng nghe hết hai người nói gì. Vậy mà tôi chẳng biết hàng xóm em ấy xảy ra chuyện gì, cậu đã rõ. Có phải hai người lén lút liên lạc không vậy?”
“Thỉnh thoảng.”
Phương Xuyên cảm thấy tổn thương: “… Người anh em à, cậu còn nhớ ngày cậu đến cậu đã nói gì không? Ngoài thời gian làm việc, không rảnh nói chuyện.”