Phương Xuyên dẫn mấy người vào phòng nghỉ, vừa đi vừa nói: “Tạm thời đã áp chế được độc cương thi để nó không lan rộng nữa. Nhưng sau khi trở về, cậu ấy bị sốt. Bọn cháu đã cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt rồi nhưng có vẻ không hiệu quả mấy.”
Yến Bách Văn nghe thấy thì thở phào nhẹ nhõm. Bị trúng độc cương thi thì bị sốt là bình thường, cộng thêm mấy triệu chứng khác cũng rất bình thường.
Không lâu sau, bọn họ đã tới ngoài cửa phòng nghỉ. Phương Xuyên nhẹ nhàng mở cửa để Yến Bách Văn vào trước.
Yến Bách Văn liếc thấy Yến Tu đang nằm trên giường bên, trong phòng còn có một nhân viên y tế mặc áo khoác trắng.
Đó là pháp y của cục cảnh sát mà Phương Xuyên đặc biệt mới tới chăm sóc Yến Tu. Dù sao thì pháp y cũng học y, không khác là bao.
Pháp y thấy Phương Xuyên dẫn người tới, đằng sau còn có hai người cầm theo hộp thuộc, vừa nhìn là biết bác sĩ đến chữa cho cố vấn Yến.
Anh ta nhường chỗ cho bọn họ, đi tới bên cạnh Phương Xuyên, thấp giọng nói: “Tôi đi trước nhé?”
“Cảm ơn, hôm nào sẽ mời cậu ăn cơm.” Phương Xuyên gật nhẹ đầu.
“Đừng khách sáo, chuyện nên làm mà.” Sau đó anh ta lại bổ sung, “Ít ra cố vấn Yến vẫn dễ hầu hạ hơn mấy xác chết nhiều.”
Biểu cảm của Phương Xuyên một lời khó nói hết, cứ cảm thấy Yến Tu sẽ không thích lời khen này đâu.
Sau khi Yến Bách Văn tới không lâu thì Yến Tu tỉnh lại. Lúc nhìn thấy bố mình đứng bên cạnh giường, anh hơi ngạc nhiên, ngồi dậy: “Sao bố lại tới đây?”
Yến Bách Văn quan sát con trai thật kỹ, thấy tình trạng của anh không khác lời Phương Xuyên nói là bao thì sắc mặt mới nhẹ nhàng hơn: “Đúng lúc không bận gì nên ghé thăm con.”
Hai bác sĩ đứng sau ông ấy bước tới kiểm tra cho Yến Tu. Móng tay anh có màu xanh nhạt, đó là triệu chứng khi trúng độc cương thi. Trên người anh có hai vết thương, xung quanh miệng vết thương ngã đen nhưng không lan rộng. Có thể thấy, độc cương thi của con cương thi kia rất mạnh, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát được.
Hai người kia kiểm tra đơn giản xong thì cung kính nói với hai bố con: “Thể chất của cậu Yến rất tốt, độc cương thi cũng chưa lan sâu vào nên chỉ cần thay phiên châm cứu và tắm nước thuốc thì khoảng nửa tháng là có thể bài trừ hết độc cương thi.”
“Làm phiền hai người rồi.” Yến Bách Văn khách sáo.
“Ông Yến, chúng tôi sẽ ra bên ngoài chờ ông. Nếu cậu Yến có chỗ nào không thoải mái thì cứ gọi chúng tôi ạ.” Hai người rất tinh tế, biết hai bố con có chuyện muốn nói nên rời đi ngay sau khi khám bệnh xong.
Bên phía Phương Xuyên còn phải thẩm vấn. Khi nghe bác sĩ nói sau nửa tháng sẽ khỏe lại thì cuối cùng cũng yên tâm. Anh ấy chào hỏi Yến Bách Văn rồi rời đi trước.
Bọn họ đi hết rồi, Yến Bách Văn mới ngồi xuống một cái ghế, nhìn con trai mình: “Con nói thử xem, sao lại bị thương?”
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.” Yến Tu không muốn giải thích nhiều lắm.
“Từ nhỏ tới lớn có thiếu gì chuyện ngoài ý muốn đâu, nhưng người bị thương luôn là người khác. Đây là lần đầu tiên con bị thương.” Yến Bách Văn không phải người dễ bị lừa.
Nếu chỉ là trúng độc cương thi thì đương nhiên chẳng phải chuyện lớn gì. Nhưng đáng lẽ chuyện thế này không thể xảy ra với Yến Tu.
Số mệnh con trai ông ấy vốn khác những người khác, dù là chuyện bất thường gì cũng không thể ảnh hưởng mạnh mẽ tới anh. Vì vậy Yến Bách Văn không thể xử lý qua loa chuyện lần này được.
Hơn nữa, thái độ của Yến Tu rất kỳ lạ, cứ như anh biết nguyên nhân nhưng không định nói ông ấy biết.
Yến Tu bật cười: “Ai mà chẳng từng gặp chuyện ngoài ý muốn, con cũng không phải ngoại lệ. Bố, con trai bố có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là con người bình thường thôi.”
Thấy con trai không chịu nói, Yến Bách Văn thở dài: “Được rồi, con trai lớn rồi không nghe lời nữa, thôi thì lát nữa bố vẫn nên nói chuyện con bị thương cho mẹ con biết vậy.”
“Đừng… Có chuyện gì thì từ từ nói.” Biểu cảm trên mặt Yến Tu lộ vẻ khó xử, anh không muốn gặp mẹ mình.
Yến Bách Văn bị biểu cảm của anh chọc cười, cuối cùng mới lắc đầu nói: “Được rồi, nếu không muốn nói thì con không cần nói đâu. Nhưng không có lần sau đâu, bố không giấu mẹ giúp con được.”
Yến Tu không nói gì, thật ra thì anh cũng không dám chắc là còn có lần sau hay không.
Sự việc ngoài ý muốn lần này đã khiến trong lòng anh thoáng qua chút nghi ngờ gì đó, nhưng không thể xác định được.
Yến Bách Văn nhanh chóng chuyển chủ đề, nói chuyện chính với Yến Tu: “Chuyện lần trước con nhờ bố điều tra đúng như dự đoán của con, bệnh viên tư nhân Nhân Nguyên thật sự có liên quan tới nhà họ Tề. Khi mới xây dựng bệnh viện, nhà họ Tề đã bỏ vốn. Trong mắt người ngoài, người cầm quyền hiện tại không có liên quan tới nhà họ Tề, nhưng thật ra thì vẫn có dính dáng.”
“Quan hệ thế nào?” Yến Tu hỏi.
“Người cầm quyền hiện tại của bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên tên là Chu Kỳ, là một người bình thường. Nhưng anh trai của cha nuôi Chu Kỳ, cũng chính là bác cả trên danh nghĩa ông ta là chồng trước của bà cô nhà họ Tề.”
“Chồng trước? Đã ly hôn rồi à?”
Yến Bách Văn lắc đầu: “Không phải ly hôn mà là đã chết. Sau đó nhà họ Tề mới thông báo với người ngoài là tình cảm của ông ta và bà cô nhà họ Tề đã phai nhạt từ lâu. Người chết xong thì bọn họ đơn phương cắt đứt quan hệ với ông ta.”
Yến Tu hơi hứng thú: “Lý do là gì?”
“Bởi vì từng giết người. Bố nhớ hình như người đó tên là Chu Kiến Đường, từng dính líu tới một vụ án rất lớn có liên quan tới mấy gia tộc, hại mười mấy huyền sư chết. Ông ta rất giỏi giả vờ, sau lưng còn có nhà họ Tề chống lưng nên không ai nghi ngờ. Sau này có người phá án được, thế là mấy gia tộc kia hợp tác với nhau chèn ép nhà họ Tề. Nhà họ Tề không bảo vệ ông ta cho nên cuối cùng ông ta rơi vào đường cùng, quyết định tự sát.”
Yến Tu nhìn bố mình: “Con nhớ lúc trước bố có nói bà cô nhà họ Tề là sứ giả của thần.”
Yến Bách Văn mỉm cười: “Đúng vậy. Cho nên nhà họ Tề không thể không biết chuyện Chu Kiến Đường giết người được.”
Hơn nữa chắc chắn không phải giết người vô cớ. Khi ấy có rất nhiều người bảo Chu Kiến Đường điên rồi, còn có người bảo ông ta bị điều khiển. Nhưng yến Bách Văn lại không nghĩ vậy.
Ông ấy cảm thấy, có lẽ việc Chu Kiến Đường có liên quan tới nhà họ Tề, chắc chắn còn có uẩn khúc gì đó. Tiếc là người đã chết, dù có bí mật gì thì cũng chỉ có bà cô nhà họ Tề biết thôi.
“Chuyện đó từ lúc nào rồi?”
“Khoảng ba mươi năm trước.”
“Đúng là ba mươi năm trước có rất nhiều chuyện xảy ra.” Yến Tu nghĩ gì đó.
Anh chỉ mới nghe nói việc nhà họ Từ chết sạch có liên quan tới nhà họ Tề, còn chuyện về Chu Kiến Đường thì chưa từng nghe thấy. Xem ra vì để chuyện này lặng xuống, nhà họ Tề lúc đó đã phải trả cái giá không nhỏ mới bịt miệng những gia tộc khác được.
“Thì cũng là vì có quá nhiều chuyện xảy ra cho nên nhà họ Tề mới bị chèn ép.” Giọng nói Yến Bách Văn lạnh dần, “Nhưng hiển nhiên là bọn họ vẫn chưa học được bài học gì từ việc đó.”
Mấy năm nay, chẳng những bọn họ chưa hết hy vọng mà còn để mắt tới người thừa kế nhà họ Yến. Đúng là tham lam thật, không sợ ăn nhiều lời lộc quá mà nghẹn chết à.
Yến Bách Văn không phải người rộng lượng, nhất là khi còn dính dáng tới đứa con trai duy nhất của mình.
Nhà họ Tề dám ra tay thì chắc chắn đã chuẩn bị sẵn đường trốn.
Trong lúc Yến Bách Văn đang sát khí đầy mình vì nhắc tới nhà họ Tề thì bỗng nhiên có một hình bóng nhỏ xinh đẩy cửa chạy vào, giọng nói xen lẫn chút vui vẻ: “Yến Tu, em tới thăm anh nè… Úi?”
Khi nhìn thấy hai người cực kỳ giống nhau trong phòng, giọng nói đó lập tức im bặt.
Liễu Mộc Mộc cầm ly kem, đôi mắt hạnh trong veo như nước ngơ ngác chớp chớp.
Bạn trai của cô đang ngồi trên giường, bên giường còn có một chú lớn tuổi nào đó mà không biết sao lại trông quen lắm. Liễu Mộc Mộc không khỏi thắc mắc, sao ngoại hình hai người giống nhau dữ vậy?
Tuy khuôn mặt Yến Bách Văn lúc này rất nghiêm túc, nhưng thật ra trong lòng hoảng loạn chết được. Đột nhiên gặp được bạn gái của con trai mình, ông ấy còn chưa chuẩn bị gì mà.
Lúc trước khi cho người điều tra về Liễu Mộc Mộc, ông ấy chỉ biết năm nay cô vừa tròn hai mươi mốt tuổi, nhỏ hơn con trai mình vài tuổi, thế nhưng không ngờ trông cô lại nhỏ như vậy.
Sau này khi biết được cô là bạn gái con trai mình, được con trai bảo vệ hết mực, ông ấy không điều tra về cô gái nhỏ này nữa. Nhưng mà, cô có trưởng thành thật rồi không vậy?
Yến Bách Văn nhìn sang Yến Tu, cứ cảm giác con trai mình cầm thú quá.
Liễu Mộc Mộc lặng lẽ lùi một bước cách xa căn phòng này, rồi lại lùi một bước nữa.
Trước khi Yến Tu kịp lên tiếng gọi cô lại, cô đã kéo cửa ra, nhanh nhẹn chui qua khe cửa, chỉ để lại một câu: “Thật sự xin lỗi, đi nhầm phòng rồi.”
Yến Tu là ai? Cô không biết.
Cú sốc vừa rồi quá lớn, khiến cái đầu nhỏ linh hoạt của Liễu Mộc Mộc lập tức đoán được người trong phòng là ai. Đó là phiên bản tuổi trung niên của Yến Tu, đương nhiên là bố của anh rồi!
Cô vừa đi vừa la hét không ngừng trong lòng. Nhưng mà không thể không nói, gien nhà Yến Tu đúng là quá tốt, ít nhất là cô sẽ không cần lo lắng hai mươi năm sau, bạn trai của mình sẽ xấu đi, anh sẽ chỉ từ một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú biến thành một ông chú trưởng thành, nho nhã thôi.
Ờm… Tự dưng thấy hơi mong chờ là sao vậy?
Không, chuyện này không quan trọng. Quan trọng là cô mới bắt đầu hẹn hò thôi, sao đã tới phân đoạn ác mộng như gặp phụ huynh luôn rồi?
Nếu một ông chú trưởng thành, nho nhã biến thành bố của bạn trai mình thì chỉ có đáng sợ thôi đó!
Rõ ràng trước khi rời khỏi ký túc xá, cô gieo được một quẻ cát. Chẳng chuẩn chút nào!!!
Yến Bách Văn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại cả buổi, cuối cùng đành phải nói ra thắc mắc của mình với con trai: “Sao cô bé đi rồi?”
“Có lẽ là bị bố dọa sợ.” Yến Tu bất đắc dĩ, vốn còn định giấu cô, ai ngờ cô lại tự mình chạy đến.
Bây giờ anh phải suy nghĩ kỹ càng nên giải thích tấm thân bị thương của mình cho bạn gái thế nào.
Yến Bách Văn nào biết não nề của anh, suy nghĩ bây giờ của ông ấy là, lần đầu gặp bạn gái của con trai đã dọa cho người ta chạy mất? Không, không thể chấp nhận được.
“Con gọi cô bé lại đi. Hai bên phải gặp mặt chính thức mới được.”
Yến Tu nhìn gương mặt nghiêm túc của bố mình, không khỏi che mặt cười: “Nếu lần sau có cơ hội thì nhất định con sẽ giới thiệu em ấy cho bố mẹ. Nhưng lần này thì không được, em ấy còn nhỏ.”
Với bạn gái của anh, yêu đương là chuyện của hai người, cô chưa từng nghĩ tới mấy chuyện như gia đình hai bên. Hơn nữa, Yến Tu cũng không định để cô lo lắng chuyện này trong giai đoạn này.
Yến Bách Văn suy nghĩ, cảm thấy nếu bây giờ gặp mặt ở đây luôn thì đúng là vội vàng quá, thế nên đồng ý với đề nghị của con trai.
Dù sao người ta cũng mới chỉ là một cô gái nhỏ, tự dưng gặp người nhà bạn trai thì hoảng loạn là bình thường.
Chuyện này khiến ông ấy nhớ lại năm đó khi mình gặp mặt bố vợ lần đầu tiên. Thái độ của bố vợ cực kỳ tệ, nhìn ông ấy mà cứ như đang nhìn quái vật Godzilla.
Nhưng Yến Bách Văn lại không nhớ sắc mặt bố vợ mình khi ấy tệ như vậy là vì khi đang đi dạo bên ngoài, tự dưng phát hiện con gái đang ôm hôn một đứa nhà quê, không găm một nhát dao để ông ấy ngã ra đất thì đã tốt bụng lắm rồi.
Bởi vì Liễu Mộc Mộc đột nhiên đi vào nên cuộc trò chuyện về nhà họ Tề của hai bố con dừng lại.
Thật ra cũng chẳng có gì đáng nói lắm. Với nhà họ Yến thì nhà họ Tề quá nhỏ bé, xử lý họ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
“Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt đi đã. Bố về trước đây. Sau khi khỏe lại thì bố sẽ cho người tới đón con.”
Yến Tu gật đầu với bố mình, nhìn theo ông ấy rời đi.
Sau khi Yến Bách Văn đi, Yến Tu cầm điện thoại đang dặt bên gối lên, gửi tin nhắn cho Liễu Mộc Mộc: Vào đi, ông ấy đi rồi.
Khoảng chừng mười phút sau, bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Có lẽ là bị dọa thật nên cả tiếng gõ cửa cũng rất cẩn thận.
Yến Tu bật cười: “Vào đi.”
Liễu Mộc Mộc mở cửa ra một khe nhỏ, thò đầu vào quan sát tình hình trước, dáng vẻ cứ như có thể rút lui bất cứ lúc nào. Khi thấy không có ai khác thật thì mới chui vào.
Lúc lại gần, cô phát hiện sắc mặt Yến Tu không ổn lắm. Bờ môi tái nhợt, sau lớp áo sơ mi có đường băng vải quấn quanh mờ mờ.
“Anh bị thương hả?”
Liễu Mộc Mộc cầm tay anh, bỗng thấy lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể anh thấp hơn người bình thường rất nhiều.
Thấy gương mặt nhỏ của cô xụ xuống, Yến Tu mới véo đầu ngón tay cô: “Đừng lo, chỉ là bất cẩn trúng độc cương thi thôi. Vừa rồi bố anh đưa bác sĩ đến, sẽ khỏe nhanh thôi.”
“Anh bị cương thi cào phải hả?” Liễu Mộc Mộc nhớ lại giấc mơ kia.
“Phải. Khi em gửi tin nhắn thì bọn tôi mới áp chế con cương thi kia xong.”
Liễu Mộc Mộc nhíu mày. So sánh thời gian thì có lẽ khi cô mới tỉnh lại không lâu thì Yến Tu bị thương. Nhưng sau khi hết tiết cô mới nhắn tin nói chuyện này cho Yến Tu, và lúc này đã muộn rồi.
“Nếu còn có lần sau nữa thì nhất định em sẽ báo ngay cho anh.” Liễu Mộc Mộc không phải người hay dằn vặt bản thân. Chuyện này đã xảy ra rồi, lần sau biết sai mà sửa là xong.
Yến Tu khẽ cười: “Được, sau này nhờ cả vào thầy Liễu.”
Liễu Mộc Mộc đắc ý hất cằm: “Tiền coi bói em nhận đắt lắm nhé.”
“Vậy tôi dùng thân thể mình bù tiền cho em được không?” Yến Tu hơi dùng lức, kéo cô gái nhỏ vào lồng ngực mình.