Vong Ân

chương 25: 25: ra cửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~~

- -------------------------------------------------------------------------------------------

Trước kia ở Tân phủ, vô luận trời đông giá rét hay tiết hè nóng bức, Quý An từ rất sớm đã thức dậy rồi.

Ngày hè là trấn băng múc nước, ngày thu là hong y nhặt diệp, vào đông là sớm bắc thêm than vào noãn lô cầm tay cho chủ tử.

Đến giờ Tân Trì rời giường, hết thảy đều chuẩn bị tốt.

Đôi khi Quý An cũng sẽ vừa lúc gặp Tân Trì mở cửa và ngoan ngoãn vấn an y một tiếng “Buổi sáng tốt lành, thiếu gia”, nhưng Tân Trì lúc nào cũng chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ân”.

Kỳ thật cậu có chút mất mát, cậu hy vọng có thể làm thiếu gia hài lòng, chẳng sợ chỉ là cười chút thôi.

Phải mất thật lâu sau Quý An mới quen.

Cậu an ủi chính mình, tự nhủ rằng thiếu gia chỉ cho có mình cậu hầu hạ, chính là đối với cậu rất vừa lòng rồi.

Rốt cuộc đó không phải là cách chủ tử đối xử với hạ nhân sao? Lão gia đối với Vạn thúc là tâm phúc, phu nhân đối Thúy Hòa là bồi giá, cũng không thấy có bao nhiêu phần thân cận.

Nhưng hôm nay cậu đã bị Yến Hoài chiều hư, trong lòng toát ra một ít tư tưởng “To gan lớn mật”, ánh mắt cậu nhìn Yến Hoài đều nhiều thêm vài nét chờ mong không tự chủ.

Rọi vào con ngươi Yến Hoài, là hình ảnh như vậy—— Dưới ánh nắng nhẹ nhàng đầu thu, có một bé con đứng ngốc trong sân, mi mục rạng rỡ nhìn về phía hắn. Yến Hoài cảm thấy, mặc cho ai cũng không có khả năng chống cự nổi dáng vẻ hết lòng trông ngóng, toàn tâm toàn ý của đứa nhỏ hiền lành đằng kia.

Nơi nào đó trong tim bỗng mềm mại, hắn cong khóe miệng hướng Quý An vẫy tay, gọi cậu: “An An lại đây nào”

Hắn chờ Quý An tới nơi, giơ tay giúp cậu phất nhẹ xuống hai mảnh lá nguyệt quế vương trên tóc, sau liền thong thả xoay thân dẫn người ta đi vào phòng, vừa đi vừa thuận miệng hỏi: “Ngươi mới chui đi đâu vậy? Như thế nào lá cây đều dính cả trên đầu?”

Quý An thực ngoan báo cáo hành tung của mình: “Đi rung hoa quế ạ.”

Trông một sàng hoa quế nhiều thế, có thể thấy được rung thật sự rất nhiệt tình.

Yến Hoài tỏ vẻ đã hiểu: “Ân”, nhớ tới năm rồi thời điểm này trong phủ, phòng bếp nhỏ cũng đã bắt đầu làm bánh hoa quế, liền lại hỏi: “Ngươi thích hương vị hoa quế sao?”

Quý An nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý thức được Yến Hoài không thấy cậu, mới lại nhỏ giọng giải thích: “Hoa quế phơi khô có thể cất giữ, về sau chúng ta dùng hong khô quần áo có thể lấp bớt mùi khói của than lửa huân lò.”

Yến Hoài vốn chỉ tùy ý kiếm câu chuyện phiếm thôi, mà suýt chút một câu “Ai dạy ngươi thế?” buột khỏi miệng, may hắn kịp thời trước nghẹn trở về.

Còn có thể là ai, còn có thể vì ai.

Mùi hương hoa quế ngọt ngào quanh quẩn mũi tự dưng trở nên có chút ngấy người, bất động thanh sắc mà chiếm cứ lực chú ý của hắn.

Yến Hoài khẽ cau mày, lục ra một gói túi thơm tự mình làm, lại ở trong phòng điểm nhánh gỗ trầm hương.

Hoắc Hương bưng cơm sáng tới cho Yến Hoài, thường thì Quý An cũng ăn tại đây, do đó Yến Hoài liền bảo Hoắc Hương cũng ngồi xuống dùng bữa chung.

Quý An thực biết điều lau chùi bàn ăn, bày biện bát đũa đâu đấy sẵn sàng, giặt sạch khăn tay tới gọi Yến Hoài: “Thiếu gia, ăn sáng thôi.”

Cậu đem khăn lông trình lên, an tĩnh đứng ở một bên chờ, hầu hạ Yến Hoài lau tay xong lại đem khăn tẩy sạch sẽ, đổ nước bẩn, hoàn tất mọi việc rồi mới ngoan ngoãn vào bàn ăn cơm.

Yến Hoài nhíu mày quan sát, cái loại xúc động khó chịu bị đè nén càng nặng thêm một tầng.

Một bữa cơm, Yến Hoài vô tâm tình ăn.

Quý An vốn dĩ lượng cơm ít, chỉ có Hoắc Hương ăn đến sung sướng tràn trề, đồ ăn trên bàn hơn phân nửa đều vào bao tử Hoắc Hương.

Ăn gần xong, Yến Hoài mới hổ khẩu đoạt thực gắp cái khối bánh cuối cùng nhét cho Quý An, bảo: “Hôm nay đẹp trời, ta mang hai người các ngươi đi ra ngoài dạo một chuyến.”

Động tác khuấy thìa húp cháo của Quý An tức khắc khựng lại, cậu ngước đầu lên nhìn Yến Hoài, đáy mắt toàn là vô thố cùng sợ hãi.

Cậu siết chặt cái thìa, còn chưa kịp mở lời, Hoắc Hương đã hết sức hưng phấn đề nghị: “Thiếu gia, chúng ta đi ra ngoại ô chơi đi.

Vừa tới bên này, còn chưa tham quan đủ đâu!”

Quý An hai bàn tay giấu dưới bàn dày xéo góc áo mình, môi mím chặt, nhìn Hoắc Hương đang thập phần phấn chấn cùng thiếu gia hiển nhiên tinh thần rất hứng thú, cậu chỉ đành kiềm chế run rẩy, giọng nhỏ xíu: “Được ạ.”

Thời tiết thực sự tốt, sau mưa thu rả rít là không khí thanh mát hợp lòng người, bầu trời cao trong trải lên màu xanh thoáng đãng như mới được gột rửa, ngày nắng ấm áp, phơi đến người xương cốt đều thả lỏng, cậu không thể quét đi vui thích của thiếu gia.

Nhưng cậu cũng sợ hãi vô cùng, ra khỏi cửa Yến phủ rồi, bất cứ lúc nào cậu đều sẽ có khả năng bị người trói bắt về Tân phủ.

E dè tiếp bánh Yến Hoài đưa cho, Quý An chỉ cắn một ngụm, cũng không nếm ra nổi bánh mùi vị gì, trong đầu giăng đầy những thứ lung tung rối loạn, cứ thế đần người thất thần.

Mãi cho đến khi Hoắc Hương bắt đầu lau dọn bàn, bất ngờ chụp bả vai cậu hỏi cậu: “Bình An, ngươi còn ăn sao?”

Quý An mới giật thót, tay run lên, bánh chỉ vừa ăn một miếng lập tức rơi xuống đất.

Bánh gạo lăn lôn trên mặt sàn vài vòng, trở nên dơ bẩn, nhưng điểm tâm tinh xảo như vậy đặt ở nhà nghèo cả đời đều đừng mong cầu, Quý An vô thức ngồi xổm xuống muốn nhặt nó lên.

Yến Hoài nhanh tay ngăn cản cậu.

Hắn cúi người nhặt khối bánh bẩn kia ném cho Hoắc Hương bảo y thu dọn luôn.

Bởi vì ngăn lại Quý An nên bàn tay dắt lấy tay cậu vẫn chưa buông ra.

Hoắc Hương cảm thấy Quý An ăn quá ít, cái eo nhỏ so với bất luận một nhà hoàn nào trong nhà đều phải thon hơn.

Một bên y dọn bàn, một bên liến thoắng mãi Quý An, nhắc cậu phải ăn nhiều lên chút mới có thể không sinh bệnh.

Ước chừng là nôn nóng đi chơi, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

Chờ Hoắc Hương rời phòng, Yến Hoài mới cất tiếng: “An An, lại quên lời ta rồi.”

Yến Hoài đã nói qua nhiều loại câu nói, trêu cậu có, đùa cậu có, nhưng Quý An hiểu chính xác ý Yến Hoài hỏi chính là câu nào—— “Những khi sợ hãi, phải nói ta nghe”.

Quý An cảm thấy trong lòng nhói một chút đau, lại thêm một chút chua xót, chóp mũi cùng hốc mắt đều chậm rãi nóng ran.

Loại cảm xúc uất ức này đột nhiên ập tới làm cậu vô cùng không biết làm sao, chỉ có thể cắn môi, cố gắng đem tất cả động tĩnh đều nuốt lại, năm ngón tay bị Yến Hoài kéo ở lòng bàn tay vô thức cuốn cuốn hai cái.

Cậu là rất sợ, nhưng cậu nói không nên lời.

Cậu chẳng giỏi cái gì cả, chỉ còn dư chút xíu cần cù miễn cưỡng xưng là ưu điểm.

Quý An muốn nỗ lực vâng lời hơn một tí để báo đáp lòng tốt Yến Hoài đã dành cho cậu, đã nhọc lòng vì cậu nhiều đến thế.

Yến Hoài hỏi vấn đề không được câu trả lời, đành phải vuốt vuốt đầu Quý An, trấn an: “Có ta ở đây, không sợ.”

Đoán chừng là nhận thấy Quý An thật sự quá mức căng thẳng, xong rồi hắn lại cười, bổ sung: “An An của chúng ta xinh xắn như thế này, dựa vào cái gì cứ phải luôn trốn chui nhủi chứ.”

Quý An choáng váng.

Chưa từng có ai khen qua một câu cậu xinh xắn cả, cũng chưa từng có ai giống Yến Hoài vẫn luôn che chở cậu cả, càng không có ai đem tay cậu nắm chặt trong lòng bàn tay ấm nóng, như thể chỉ cần cậu còn sợ hãi liền sẽ không bao giờ buông ra.

Cảm xúc xót xa căng tràn càng đầy ứ trong ngực, Quý An cảm thấy mình lại sắp khóc nữa rồi, liền đem đầu rũ xuống nhìn chằm chằm mũi chân, hơn nửa ngày mới hồng một đôi lỗ tai, nhỏ giọng phản bác: “Ta khó coi……”

Khó coi chỗ nào. Yến Hoài cười thầm, sau đó hắn nhại theo bộ dáng vừa nãy của Quý An, cũng bày đặt nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay cậu, hỏi cậu: “Vậy có muốn theo ta ra cửa hay không nha?”

Quý An cúi đầu, dư quang khóe mắt nhìn đến cái tay đang móc ngón tay cậu kia.

Cùng bàn tay trường kỳ làm việc mà tạo thành vết chai thô ráp xấu xí của cậu không giống nhau, thiếu gia có một đôi tay thon dài, xương ngón tay cân xứng xinh đẹp, chỉ ở ngón giữa mới xuất hiện ít kén rất mỏng, là bởi đề bút viết chữ mài ra.

Vài ý nghĩ viển vông không đâu vào đâu dâng lên rơi xuống trong não cậu, hoàn toàn chẳng thể tạo được bất kỳ chuỗi ý niệm trật tự nào, nín thinh một lát, cậu mới thực ngoan trả lời: “Muốn ạ.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio