Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Đây là Tân Trì sơ sẩy, năm đó y tuổi tác nhỏ, mua hạ nhân lại không biết chuyện khế ước thân, chờ trở về nhà thì vội vàng ứng phó cha cùng tổ mẫu, đem Quý An quăng sau đầu, lâu dần hoàn toàn bị Tân gia quên mất.
Nói trắng ra, nếu Quý An không phải người an phận, tự mình tẩu thoát khỏi Tân phủ, thì cái danh hạ nhân bỏ trốn cậu cũng không được tính.
Người chung quanh dừng lại xem náo nhiệt càng lúc càng đông, còn tiếp tục giằng co nữa, dám chưa tới nửa khắc, cái tiêu đề - “Đại thiếu gia Tân phủ vì đoạt một tên tùy tùng với Yến gia nhị thiếu gia mà đánh nhau rồi” – chắc chắn sẽ bị dư luận thiêu dệt, bêu rếu khắp cùng làng ngõ xóm, Tân Trì thật sự gánh không nổi cái vai trong vở kich chết tiệt này.
Còn không phải chỉ là tên hạ nhân, Tân Trì đen mặt ngẫm, y thích đấy, nhưng chẳng đến mức cứ nằng nặc phải là Quý An.
Tân Trì bị câu chất vấn kia, một hơi cứng họng, xoay người nhấc bước: “Được, Quý An, là chính ngươi không muốn trở lại.
”
Y phất tay áo bỏ đi, Yến Hoài nửa cái liếc không thèm phân, ung dung thả mành xe ngựa, mới đem nhóc con đang khóc hu hu thành bóng bóng nước trong ngực moi ra, xem một cái, quả nhiên mí đã sưng húp như hạch đào.
Hắn đỡ bả vai Quý An, hơi cúi thân xuống để Quý An nhìn chính mình, rất có chút bất đắc dĩ: “Ngày thường ngoan thế, lý do gì mà lời nói của ta, một câu cũng không nhớ được nha?”
Quý An khóc hổn hà hổn hển, nấc rồi nấc, rồi lại nấc, con ngươi giăng đầy sương mù nhìn Yến Hoài, cậu cảm giác Yến Hoài giống như có chút không cao hứng, tưởng tượng lại việc hồi nãy, cảm thấy Yến Hoài không vui cũng đúng thôi, cậu làm thiếu gia mất mặt.
Cậu run run, một câu xin lỗi buột miệng thốt ra: “Thiếu gia thực xin lỗi……”
Sau đó cái đầu ủy mị mới muộn màng nhớ lại những dỗ dành mà ai đó từng dạy, chính sự xuất hiện đột ngột của Tân Trì khiến cậu phát ngốc trở lại, chẳng phải Yến Hoài đã sớm vô số lần khẳng định với cậu rằng hắn sẽ không bao giờ không cần cậu?.
Là con người, nếu ở trong tuyệt cảnh, mặc cho vô vọng thì vẫn có thể kiên cường giãy giụa hai phần, điều đáng sợ chính là phân tuyệt cảnh này một khi bị thấu vào chỉ tia ánh sáng nhỏ, hàng phòng ngự nhất định sẽ đổ sụp tan tành.
Quý An nước mắt rớt đến càng hung, liền hô hấp cũng mang rung âm, ủy khuất mãnh liệt và tim đập quá nhanh làm cậu khóc nhũn cả người, tưởng chừng muốn đem toàn bộ nước trong cơ thể xối cạn mới chấp nhận từ bỏ.
Cậu khụt khịt hướng Yến Hoài cọ cọ, cắn môi muốn chui vào trong lòng ngực Yến Hoài, hơn nửa ngày trong sự kiên nhẫn chờ đợi của hắn ráng nghẹn tới một câu: “Ta không muốn đi……”
Quý An sợ cậu thật sự chọc Yến Hoài không vui sẽ bị đẩy ra, gắt gao túm góc áo Yến Hoài ô ô nỉ non: “Thiếu gia, ngô…… Ta không…… Không muốn đi……”
Cậu nói một câu thì đánh cái cách một lần: “Ta, ô…… Không có không tin thiếu…… Thiếu gia, ta…… Ta chính là…… Ô…… Bị dọa sợ……”
May mắn Yến Hoài không có đẩy cậu, thế vào đó là khẽ khàng xoa gương mặt cậu, đem cậu vòng lấy ôm trong lòng.
Người ủ giữa hai cánh tay hắn run rẩy, nhưng thân thể thực mềm mại, cũng thực ấm áp, Yến Hoài ôm Quý An, vô lực suy nghĩ, bé con khờ khạo rốt cuộc vẫn là không hiểu, rằng cái câu “An An về sau đi theo ta” mà hắn đáp Tân Trì là có hàm ý gì.
Yến Hoài tinh mơ đã lường được, Quý An một cửa này bắt buộc phải bước.
Hắn không tính toán, cũng không thể nào cả đời giấu giếm người, mà Tân Trì lại ráo riết âm thầm lục soát, mai sau giáp mặt là chuyện khó tránh khỏi.
Hắn thật ra hy vọng Tân Trì sớm một chút tìm tới cửa, có thế chuyện này mới có thể nhanh chóng sáng đầu sáng đuôi, sạch sẽ trôi qua, tương lai Quý An cũng chỉ gắn bó cùng Tân gia, với Tân Trì hoàn toàn cắt quan hệ.
Nhưng Yến Hoài rốt cuộc vẫn là không nghĩ tới, hắn tỉ mỉ dưỡng hai tháng, mắt thấy người so lúc vừa đến trong phủ đã thân cận hắn không ít, hôm nay đối diện Tân Trì, vẫn cứ bị dọa đến ném mất hồn.
Yến Hoài nhận thấy có điều gì đó không ổn, theo lý thuyết nếu Quý An không nhớ thương Tân Trì, đối với hắn dựa dẫm, thì hồi nãy khi giáp Tân Trì đáng lẽ cậu không nên tỏ ra thiếu tin tưởng hắn như vậy, cũng không nên bị dọa thành bộ dáng sợ hãi như chuột sợ mèo.
.
Nhóc con đã ngoan lại ngốc, miệng chỉ dùng để bài trí làm đẹp, cái nên thưởng thì không biết đòi, thứ ủy khuất thì không biết phân trần, một hai phải bức cho nóng nảy, gánh không xuể mới miễn cưỡng đáng thương hề hề nhổ ra tí ti tâm sự.
Hiện tại thật sự không tính là thời điểm tốt nói chuyện, Yến Hoài chỉ có thể đem cậu vòng chặt chút, dụ dỗ cậu: “Ngươi còn khóc nữa sẽ mù thật đấy.
” Quý An là nhóc ngốc, rất chậm chạp, mà Tân Trì thì vốn là kẻ thông minh.
Cảnh nhóc ngốc khóc lóc rối tinh rối mù được Yến Hoài ôm vào trong ngực giống như tống một cái gai vào cổ họng Tân Trì, cà cho Tân Trì cả người đều điên tiết.
Giữa nam tử lấy đâu ra cái cách ôm ấp ái muội vậy, Yến Hoài đây rõ ràng là muốn tiếp nhận Quý An.
Nhưng có tên nam nhân nào chưa cưới chính thất thê tử, đã thu trước một cái nam thiếp? Không chỉ Tân Trì y không dám, cái đám ăn chơi trác táng quái đản có giao tình với y cũng không một kẻ nào dám, cả nam thiếp tri phủ thu đều phải giả trang thành nữ tử để lưu tại bên người, Yến Hoài hắn dám ư?
Y thoảng qua cái ý niệm, nhưng cái ý niệm kia thật sự là quá mức hoang đường, Tân Trì thật sự không có can đảm nghĩ theo lệch hướng, nháy mắt đầu óc y không chịu khống chế nhớ tới buổi tối yến tiệc sinh thần y, ẩn hiện bóng dáng Quý An bưng một mâm điểm tâm đứng ở trong viện dè dặt nhìn về phía y.
Cậu thực ngốc, chỉ biết ngơ ngác nhỏ nhẹ kêu y một tiếng “Thiếu gia”, mỗi câu chúc mừng cũng không biết nói.
Là thật sự không biết cách chọc người vui vẻ sao?.
Nhưng chính là bé con không biết chọc người vui vẻ ấy, làm y suốt một tháng ròng rã đi tìm, còn ở trên đường cái khiến y nan kham khó nhịn.
Tân Trì mày nhăn càng sâu càng chặt, hàm răng nghiến lại, mưa gió u ám ập đến trên mặt.
Khi còn nhỏ tính tình y dễ cáu kỉnh, nhưng qua mười tuổi đã rất ít để lộ cảm xúc ra ngoài, người đi theo y đều biết thiếu gia lúc này cảm xúc hẳn là cực kém, thật cẩn thận lẽo đẽo đằng sau, một câu không dám mở miệng.
Đến khi về gần Tân phủ, sắc mặt Tân Trì mới rốt cuộc bình tĩnh một ít.
Hôm nay theo y ra làm việc đều là chính y đào tạo, ngay cả tâm phúc của cha y cũng không biết, cuối cùng vẫn tồn đủ lý trí, phất phất tay bảo người lui ra.
Kẻ đứng bên trái xem thái độ Tân Trì hòa hoãn, do dự hỏi: “Thiếu gia, Yến phủ…… Còn muốn tiếp tục theo dõi không ạ?”
Tân Trì sầm mặt liếc gã, khẽ rít: “Không.
”
Yến Hoài đã nói vậy, hành động vậy, y còn theo dõi làm quái gì? Cùng họ Yến tranh giành một thứ không đáng giá, kia quả thực là chuyện cười hả hê cho thiên hạ, y tất nhiên không thể bồi.
Một thú vui thôi, y còn không đến mức không có Quý An liền không xong.
Nếu tiểu Yến nhị gia thích, vậy cứ tặng hắn đi.
Hai tùy tùng bên cạnh không dám nói nhiều, thỉnh an rồi lui, Tân Trì kéo kéo áo khoác lông, nét mặt âm trầm lạnh lẽo nâng bước tiến hướng Tân phủ.
Có điều, Tân Trì không nghĩ tới, ở một khắc biết rằng Quý An không phải bị ép buộc sống nhờ trong phủ Yến Hoài, phảng phất tất cả mọi sự tình đều bắt đầu đối nghịch y.
Xong việc thì sực nhớ ra cái mặc ngọc ấy là do lão phu nhân cho y, thật sự không thể thế chấp, lại phải phí thêm không ít tinh lực, tiêu tốn gấp ba lần giá mới chuộc về được.
Tiếp theo nữa, thì một cọc buôn bán qua tay y đảm trách xảy ra vấn đề, sổ cá nhân cùng sổ công khai đối chiếu không khớp, thiếu chút kéo luôn vị thân thích làm quan trong kinh bị liên lụy vào, toàn bộ Tân gia gà bay chó sủa, Tân Trì cùng phòng thu chi còn có hai người từ trong kinh tới, một khối vật vã mấy ngày đêm mới lấp đầy xong chỗ khuyết.
Y cần cù đến mức quầng mắt thâm đen, vai chua lưng xót, vết thương cũ trên đầu nhức nhối đau, sự tình hoàn thành bò lên giường, nhắm mắt, lại mộng mộng du du kêu: “Quý An, bả vai gia……”
Kêu một nửa, mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng y thật sự quá buồn ngủ rồi, cứ thế mà mông lung thiếp đi.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, tinh thần liền héo úa, đầu nặng nề bức bối, thân thể đau nhức càng thêm nghiêm trọng, trong ổ chăn cũng một mảnh lạnh lẽo, là dấu hiệu trúng gió lạnh.
Y hô người, thói quen mò mò lò sưởi trên bàn kề mép giường, kết quả vuốt lúc lâu không có, cố sức mở to mắt đi tìm, trên bàn chỉ còn trống không.
Tân Trì luôn tưởng rằng là hạ nhân thì phải biết kịp sưởi ấm ổ chăn cho chủ tử, cũng nên biết canh thời điểm y rời giường, đem lò sưởi tay quần áo chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại giật mình nhận ra, nguyên lai chỉ mỗi Quý An là biết.
Editor: Cái gì cũng chống lại mi.
Đáng đời… haha.