Tinh thần mọi người hơi rung lên, đều dụi tắt tàn thuốc liền xông ra ngoài. Mà ở cửa đang đậu một chiếc xe tải Jinbei cũ nát. Biển xe cơ hồ đã bị ma sát đến nhìn không rõ nữa, phía trên cửa kính tích một tầng tro bụi, sơn ở thành xe tróc loang lổ quả thực tựa như bệnh vảy nến. Tóm lại xe nát như vậy còn dám cho chạy trên đường, tài xế nọ cũng là một loại anh hùng liều mạng. Bọn họ vừa ra tới, ô tô liền không ấn cái kèn nát nọ nữa, khiến bọn họ giật mình chính là từ trên xe cư nhiên nhảy xuống một nữ nhân vô cùng trẻ tuổi.
Mọi người lần lượt giữ lại nước miếng đang chảy ròng ròng nhìn chằm chằm cô ta, mà Tam Béo khoa trương nhất, dứt khoát đem thân thể xoay thành một cái bánh quai chèo, tựa ở bên cạnh Chu Quyết không ngừng liếc mắt đưa tình. Mỹ nữ chỉ hơi cau mày, thẳng đến khi Trần Hạo từ cửa chính đi tới cô rốt cuộc mới nở nụ cười sáng lạn đầu tiên. Một khắc kia nội tâm Tam Béo ngũ vị tạp trần. Hắn cắn môi nhìn mỹ nữ cơ hồ bổ nhào tới bên cạnh Trần Hạo, rồi sau đó trên khuôn mặt anh tuấn của người nọ lại xuất hiện một loại thần sắc lùi bước.
Mỹ nữ cong miệng nói: "Không phải bảo ngồi xe lửa sao, thế nào lại ở nơi một con chim cũng không thèm đẻ trứng thế này, nếu em không có GPS, em sẽ thật sự tìm không ra đường đâu."
Trần Hạo bình thản nói: "Gặp phiền toái, cho nên không có biện pháp đến Nam Kinh, chỉ có thể tìm các bạn đến đây. Tại sao lại là em? Lý Phóng đâu?"
Mỹ nữ than thở nói: "Anh ấy xuống đất rồi, mới vừa đào được một cụm nghĩa địa cỡ nhỏ, đành dùng biện pháp cứu hộ này."
Trần Hạo nói: "Thứ anh muốn mang đến thì sao? Còn nữa sở các em sao lại có chiếc xe nát này? Em cũng dám lái à?"
Mỹ nữ trắng mắt liếc Trần Hạo một cái nói: "Anh Trần đẹp trai, nếu không phải chiếc xe này, em còn chưa chắc mượn ra được. Thứ anh muốn Lý Phóng đã sớm chuẩn bị tốt cho anh, ngay trong toa xe sau, còn có vài cái trong chỗ ngồi. Em giúp anh đem ra, anh chờ chút."
Nói xong liền xắn tay áo trở về, Tam Béo thấy thế quả thực một bước uy vũ vọt tới kéo tay mỹ nữ, nói: "Này, đại lão gia chúng tôi đông như vậy còn cần một mỹ nữ như cô làm công việc nặng nhọc này sao? Đây không phải là chê cười mấy người chúng tôi không phải nam nhân sao."
Tiếp đó không nói hai lời thẳng đến thùng xe, nhưng đầu vừa vói vào, chợt nghe Tam Béo kêu thảm thiết một tiếng như heo chọc tiết. Sợ đến những người khác rụt cổ lại gấp đôi, chỉ thấy Tam Béo mạnh từ trong thùng xe chạy trốn ra, không nói hai lời liền kéo áo Trần Hạo, đưa tay chuẩn bị cho một đấm, bất quá Trần Hạo cũng không ngồi yên chịu trận, một tay nắm đấm tay Tam Béo, tay kia đã chế trụ một quả đấm khác chờ vận sức phát động, nhưng tên kia rõ ràng còn chưa từ bỏ, trực tiếp dùng chân đá. Có thể nói là âm độc đến ngay cả Khỉ Còi bên cạnh cũng không dám nhìn.
Tính nhẫn nại của Trần Hạo vốn không cao, lúc Tam Béo ra cước thứ hai, anh liền một đầu gối chỉa vào bụng Tam Béo, Tam Béo thoáng cái liền quỳ rạp xuống đất, còn chưa nghĩ làm thế nào tranh đấu, hai tay đã bị quặt chéo sau lưng, dáng vẻ cả người như đang chờ bị chém đầu, đau đến oa oa kêu to. Mà như vậy cũng là kết quả Trần Hạo sau vài lần trộm nhìn vẻ mặt Chu Quyết mới thủ hạ lưu tình.
Chiêu bắt tóm này động tác quá nhanh, trong lúc những người khác đều không kịp phản ứng, Tam Béo cũng mới ý thức được đánh nhau là điểm mạnh của Khỉ Còi, hắn vội gào lên: "Khỉ Còi, đập bẹp hắn. Tên tiểu nhân này, hắn lừa chúng ta!"
Khỉ Còi thoáng cái cũng không kịp phản ứng, mặc dù không muốn cùng Trần Hạo thật sự ẩu đả, nhưng dù sao Tam Béo bị khống chế như vậy rất có thể sẽ bị trật khớp. Vì vậy liền muốn ra tay, Chu Quyết hiểu sai ý của hắn, tưởng rằng thật sự muốn xông đến sống mái với nhau. Cậu liền vội vàng kéo Khỉ Còi, để hắn bình tĩnh một chút. Tam Béo vừa nhìn vậy, bật người mắng: "Chu lão nhị, mày. . . . . .Mày là cái đồ khuỷu tay thò ra ngoài! Anh ta căn bản không muốn giúp chúng ta, mày còn muốn giúp anh ta"!
Trần Hạo cau mày trên tay tăng thêm lực đạo, Tam Béo đau đến oa oa kêu to, tức giận đến gân xanh trên đầu đều nổi lên, hắn hô lớn: "Họ Trần kia, uổng cho chúng tôi tin tưởng anh, tôi cơ bản đều ngầm thừa nhận anh có ý đồ với lão nhị, con mẹ nó, anh xứng đáng với sự tín nhiệm của tôi với anh sao. Anh xứng đáng với lão nhị sao! Anh, anh là một tên Trần Thế Mỹ!"
(Tiêu: Là một nhân vật trong Bao Thanh Thiên, à một tú tài đã có vợ, lên kinh thành đi thi đậu trạng nguyên, lấy công chúa nên bội bạc hãm hại vợ cũ.)
Trần Hạo bị hắn nói đến sắc mặt từ trắng xanh, cuối cùng không khách khí nữa, trên tay dùng sức. Chợt nghe cổ tay Tam Béo răng rắc một tiếng, sau đó là âm kêu thảm thiết cao lên quãng tám. Chu Quyết lúc này mới ý thức được khuỷu tay Tam Béo không chừng thật sự trật khớp rồi. . . . . .
Ngay sau khi tình thế diễn biến từ một trò hề gia tăng thành thảm kịch, từ trong thùng xe một người bước xuống, sự xuất hiện của người này ngay cả Trần Hạo cũng dừng lại động tác. Khỉ Còi thất kinh, mà Chu Quyết là hút ngược một ngụm lãnh khí. Tam Béo thì thở hổn hển không ngừng thấp giọng mắng. Mọi người trăm triệu lần cũng không ngờ, đứng trước mặt bọn họ cư nhiên là Phùng Tường, người đáng lẽ phải chết lại không chết Phùng Lão Cửu!
Bộ dáng Phùng Lão Cửu vô cùng thê thảm, trên trán hắn quấn đầy băng gạc, trên mặt cũng có xây xát, có thể bởi vì vết thương, cũng không có kính mắt, mặt sưng phù như đầu heo, cả người bộ dáng vô cùng nghèo túng. Nếu không phải ở chung đã lâu, căn bản không nhận ra hắn chính là Lão Cửu.
Mỹ nữ nhìn phản ứng của mọi người, có chút không xác định được tình hình, nói: "Làm sao vậy?"
Trần Hạo nói: "Các người sao lại đi cùng một chỗ?"
Mỹ nữ dùng ngón cái chỉ chỉ Phùng Lão Cửu, không chút để ý nói: "Nửa đường nhặt được đó, anh ta nói anh ta muốn đến Nam Kinh, một thân thương tích. Tôi nói anh ta nên đi bệnh viện. Nhưng mà không nghe, tôi nghĩ dứt khoát dẫn anh ta về Nam Kinh sau đó ném cho cảnh sát xử lý. Mấy người quen nhau?"
Tam Béo bưng cổ tay phun nước miếng nói: "Phi, quỷ mới tin."
Chu quyết đưa tay ngăn cản Tam Béo tiếp tục nói xong, cậu nhìn Phùng Lão Cửu. Phùng Lão Cửu đồng dạng có chút giật mình nhìn mọi người, khi nhìn đến Diệp Vỹ, hắn nhíu mày nhưng lập tức liền dời mắt.
Chu Quyết thử hỏi han: "Lão Cửu, sao lại biến thành như vậy?"
Phùng Lão Cửu rất nhanh quét mắt mọi người ở một bên, chột dạ nói: "Các cậu sao lại ở chỗ này?"
Chu Quyết hơi chưa thở xong, thiếu chút nữa hụt hơi, cậu vô lực nói: "Tôi còn đang muốn hỏi cậu đây, sao cậu biến thành như vậy?"
Phùng Lão Cửu bụm cánh tay, cúi đầu thấp giọng nói: "Không có gì, đừng quan tâm. . . . . ."
Mọi người càng thêm hồ đồ, mà vẻ mặt Phùng Lão Cửu lúc này lại không có một tia quỷ dị hoặc nói âm u như kẻ phản bội BOSS, ngược lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ thê lương, giống như một kẻ đáng thương cùng đường.
Trong lúc nhất thời, tâm của mấy người Chu Quyết mềm nhũn không ít, vốn đã đem hắn là quái vật, nhưng nghĩ dù sao cũng là bạn học bạn cùng phòng của mình. Thật sự tới tình trạng này rồi, là ai cũng đều không thể thật sự mạnh mẽ quyết tâm mặc kệ. Bốn người chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn Phùng Lão Cửu. Nhưng thật ra Khỉ Còi kịp phản ứng trước hết, hắn đồng tình nói: "Cậu thế này mà không quan tâm, tại sao?"
Phùng Lão Cửu vẫn như cũ bảo trì trầm mặc, sau khi từ biệt quay đầu đi về ô tô. Chẳng chút nào có vẻ như muốn giải thích.
Chu Quyết cắn răng trừng mắt Lão Cửu, cậu nắm đấm tay áp chế cơn giận của mình. Cậu đối với tâm tính của Lão Cửu đã trở nên cực kỳ phức tạp, rồi lại không cách nào bỏ mặc hắn. Thương thế của hắn thành như vậy, nếu nói không đau lòng đây tuyệt đối là lời giả dối, cho dù biết Lão Cửu này có thể đã không phải cùng một người, nhưng hắn sở hữu hết thảy đặc thù của Lão Cửu. Lão Cửu này chính là Phùng Tường, không có bất luận giả thuyết gì. Chu Quyết đấu tranh nội tâm như vậy, cậu đem tình tự của mình phần lớn đặt trên người Lão Cửu, nội tâm thì có một loại thống khổ và sợ hãi không thể nói rõ. Sở dĩ như thế vì cậu hiểu được cậu bây giờ còn có Trần Hạo và Khỉ Còi bọn họ, nhưng bên cạnh Lão Cửu hắn có ai đây?
Chu Quyết hít sâu, nói: "Lão Cửu, trước mắt cậu chớ đi tớ có lời muốn nói với cậu. Mặc kệ cậu rốt cuộc là người hay quỷ, chúng tớ hiện tại cũng không quan tâm nữa, hiện giờ tớ vẫn như cũ xem cậu là Lão Cửu của chúng tớ, hai chuyện cậu dối gạt chúng tớ trước đó sẽ không truy cứu nữa. Nhưng hiện tại mấy người chúng tớ đều tới bước ngoặt cuối cùng rồi, cậu sẽ không thể lấy mạng của mấy huynh đệ đẹp trai chúng tớ ra chơi trò trầm mặc chứ? Cậu tới cùng gây sức ép vớ vẩn thế làm gì!"
Khỉ Còi đi về phía trước một bước kéo Chu Quyết, Chu Quyết càng nói càng kích động, cơ hồ muốn xông qua cho Lão Cửu hai đấm để hắn thanh tỉnh lại. Lão Cửu dừng bước, hắn quay đầu nhìn mọi người, ánh mắt vô cùng thống khổ, thần sắc của hắn ảm đạm cơ hồ không có bất luận sự tức giận nào. Chu Quyết nhìn Lão Cửu, cậu đang đợi câu trả lời của hắn, có lẽ đây là một lần tin tưởng cuối cùng, cũng là cơ hội cuối cùng. Mà Chu Quyết tựa hồ đã làm tốt tâm lý chuẩn bị hoàn toàn từ bỏ Lão Cửu rồi, sau một khắc triệt để thương tâm kia, cậu cư nhiên có một loại sức mạnh kiên quyết tự đáy lòng bốc lên ngoài ý muốn, cậu lập tức nén lại xúc động này, cậu an ủi mình đây là vì trong tiềm thức cậu không xem Lão Cửu này như người sống. Suy nghĩ này của cậu khiến cho tâm cậu đau buốt phảng phất như trúng một đao, bởi vì thật sự không còn cách nào nữa, điều duy nhất hiện tại cậu có thể làm cho Lão Cửu dao động chỉ còn phần tình cảm bạn bè huynh đệ này là ràng buộc giữa Lão Cửu và ba người, cũng là lợi thế duy nhất.
Phùng Lão Cửu mím môi nhìn cậu, nhìn ước chừng hai phút, nhìn đến mức tâm Chu Quyết càng ngày càng không nắm chắc, cơ hồ tới hoàn cảnh vô pháp khống chế tâm tình. Lão Cửu thong thả mở miệng, khàn khàn nói: "Tôi không biết nói thế nào, nhưng nếu các cậu còn tin tưởng tôi, Lão Nhị cậu mang theo Tam Béo và Khỉ Còi nhanh chóng rời đi, chuyện kế tiếp tôi sẽ xử lý, có lẽ. . . . . .Các cậu sẽ còn có cơ hội sống sót. Chí ít các cậu có thể như Cố Lão và Lão Triệu vậy. . . . . .Chí ít. . . . . ."
Tam Béo không có công lực nhẫn nhịn được như Chu Quyết, hắn ở bên cạnh gấp gáp quát: "Cái gì thế này, như vậy còn có thể tính là sống sao? Lão Cửu! Phùng Tường! Con mẹ nó mày đến lúc này còn có gì không thể nói ra! Mày rốt cuộc làm sao vậy?"
Lão Cửu đồng dạng cũng không khống chế được quay về hướng hắn quát: "Bọn mày cái gì cũng không biết! Tại sao phải tiếp tục! Chuyện Trần Như Lan bọn mày còn chưa thấy sao, đây là đường không lối về! Muốn tìm chết sao? Tao chính là tấm gương tốt nhất!"
Tam Béo bị rống sửng sốt, Lão Cửu run rẩy hai vai mãnh liệt ho khan, vết thương khẽ động khiến hắn đè vai mình nhắm mắt lại, qua một hồi, hắn mở mắt nhìn ba đứa bạn, nản lòng nói: "Huynh đệ, còn nhớ rõ năm ngoái tôi rời trường suốt nửa tháng không?"
Tam Béo gật đầu, Lão Cửu do dự thật lâu, dừng lại thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục nói cho xong: "Ông nội tôi mất, việc này các cậu cũng biết, khi đó các cậu còn an ủi tôi, tôi rất cảm kích. Ba mẹ tôi mất sớm, là ông nội một tay nuôi lớn tôi, ông đi tôi rất thương tâm. Nhà chúng tôi không có tiền, thân thích cũng không lạnh không nóng với chúng tôi, đoạn thời gian cuối cùng đó của ông nội, chỉ có mình tôi bận trước bận sau, tôi không trách người khác, thật sự không trách bất luận kẻ nào.
Nhưng tôi chậm rãi phát hiện cái chết của ông nội không đơn giản như vậy, ông nội trong đoạn thời gian cuối cùng đều cực kỳ sợ hãi, tôi vốn tưởng rằng ông bởi vì đau đớn, dần dần tôi phát hiện ông hình như đang sợ hãi một thứ gì đó trong phòng, ông nhìn chằm chằm vào cửa sổ, tựa như bên ngoài có thứ gì đó muốn vào vậy, tôi chỉ cần rời đi ông sẽ phát ra tiếng nức nở rất thống khổ. Ngoài ra ông rất bài xích nhìn thấy những thứ liên quan đến tang sự, tôi tận lực tránh để ông nhìn thấy thọ hài áo liệm, nhưng những thứ này còn đang chuẩn bị, dù sao không thể để cho ông nội lúc ra đi ngay cả quần áo, giầy cũng không có. Lúc đó tôi quả thực bận sứt đầu mẻ trán, căn bản không có tâm tư cân nhắc việc này, thẳng đến cuối cùng ông nội tắt thở, khi tôi lau người cho ông nội, tôi cư nhiên phát hiện thân thể ông xuất hiện hư thối cực độ, da vốn đang còn nhiệt độ lại bắt đầu mưng mủ nổi bọt nước, các cậu không thể hiểu được. . . . . .Ông nội. . . . . .Chỉ cần cậu lau một cái, thịt liền theo đó rơi xuống. . . . . .Đó là ông nội tôi a!"
Đôi mắt Lão Cửu đỏ lên, ba người Chu Quyết đều yên lặng cúi đầu. Lão Cửu lấy tay xoa mắt tiếp tục nói: "Việc này tôi chưa nói với bất cứ ai, tôi phát hiện từ đầu ông nội trở xuống toàn bộ bắt đầu hư thối, lòng tôi nghĩ ông nội sao ngay cả chết cũng thống khổ thế này, ngay khi tôi vừa sợ vừa thương tâm, thình lình ông nội đã tắt thở mở mắt, đôi mắt ông đã đục ngầu chuyển một vòng, nhìn chằm chằm tôi, sau đó lộ ra nụ cười vô cùng kỳ quái, tôi cho tới bây giờ chưa từng gặp phải việc này, sợ đến ngay cả nói cũng không ra lời, sau tôi phát hiện ông nội kỳ thật không phải đang nhìn tôi, mà là đang nhìn thứ gì đó phía sau tôi, rồi sau đó ông chỉ nói một câu: "Bảy người vĩnh viễn không giới hạn." Lúc này mới nhắm mắt lại, tôi quay đầu lại nhưng cái gì cũng không phát hiện ra. Sau đó tôi giúp ông nội mặc vào áo liệm, trong lòng run sợ nhìn ông được đưa đến nhà hỏa táng, nhưng kỳ quái chính là. . . . . .Không ai dị nghị gì với khối di hài này. Mãi đến sau này tôi mới biết tại sao, tựa như trạng thái của tôi hiện tại. . . . . . .Hiện tại các cậu biết rồi đó, tại sao các cậu đối với lần đầu tiên tôi chết rồi sau đó sống lại hoang mang như thế, những người nào không biết tôi từng chết, tôi vẫn như cũ còn sống, nhưng tựa như cùng thế giới này cách tầng đồ vật vậy. Ha ha, cho nên sau khi lão nhị cậu lấy được quyển sách kia, tôi vô pháp khống chế sự hiếu kỳ của mình, bởi vì tôi muốn biết bảy người trong miệng ông nội tôi đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng rốt cuộc là thế nào lại biến thành như vậy. Hiện tại hối hận cũng không kịp nữa, nhưng tôi không được lựa chọn a."
Lão Cửu nói xong, không ai lên tiếng, cuối cùng Chu Quyết nói: "Ngay sau đó, thứ đồ cậu gặp trong sách kia, rốt cuộc là vật gì? Cậu làm thế nào sống lại?"
Lão Cửu lắc đầu chán chường nói: "Các cậu không thể tưởng tượng, thứ này. . . . . .Nó không phải người, nhưng cũng vẫn có sự sống. Tôi không biết hình dung thế nào. Tóm lại tôi chạm vào nó. . . . . .Nó có thực thể! Ngoài ra, tôi xác thực đã chết, tôi cũng nhớ kỹ cảm giác thân thể mình càng ngày càng lạnh, đã mất cảm giác đau đớn, theo thời điểm tôi đang hấp hối, đôi mắt của tôi đã nhìn không thấy bác sĩ và y tá nữa, nhưng không biết tại sao lại có thể nhìn thấy mấy quái nhân đứng bên giường tôi, vóc dáng bọn họ đều cực kỳ cao lớn, mang theo mặt nạ vô cùng cổ quái, ánh mắt trống rỗng. Trên người bọn họ có mùi máu cực kỳ nồng, bọn họ đứng bên cạnh tôi không ngừng lay động, trong miệng niệm những lời cực kỳ cổ quái, những lời này không giống hán ngữ, cũng không phải tiếng nước ngoài. Tôi nghe không hiểu, nhưng tôi chỉ cảm giác được đau đớn! Tôi cho rằng quỷ sứ tới đưa tôi đi, lòng tôi nghĩ vậy cũng tốt, lại có thể cùng ông nội ở bên nhau. Tôi nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại xuất hiện rất nhiều mặt người không có da, những khuôn mặt nhỏ máu này nhìn tôi, tôi vuốt mặt mình, phát hiện trên mặt tôi cũng đều là máu, tôi cũng giống như bọn họ rồi. . . . . .Tôi sợ đến cả người phát run, tôi không biết lúc những người khác chết là dạng gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải như tôi, tôi nỗ lực giơ tay lên, muốn bắt lấy vật gì đó, tôi cảm giác tôi bắt được một cánh tay người, tay người này lạnh như tảng băng. Hắn cầm tay tôi, sức lực quả thực lớn không giống như con người, tôi cảm giác cả thân thể mình bị hắn treo lên. Nhưng tôi làm thế nào cũng không thể mở mắt, mà trong đầu vẫn là những người không có da mặt này gắt gao nhìn chằm chằm tôi. Tôi cảm giác có người đến gần mình, hơi thở của hắn như hầm băng, tôi cảm giác một trận hàn khí trực tiếp chui vào lỗ tai mình, tiến vào trong đại não tôi, đem tất cả tế bào não của tôi đều đóng băng.Tôi sợ đến quên cả suy nghĩ, chỉ có thể tiếp nhận tư tưởng của hắn, tôi chỉ nghe được thanh âm phi thường trầm thấp hơn nữa căn bản phân không rõ nam nữ.
'Thế cục bảy người, sinh tử hội hợp, xương máu mai một, vĩnh viễn vô tận, khóa hồn kế, pháp vô chương, tâm quỷ giận, cảnh thuần oán.'
Niệm xong những lời này, tôi cảm giác lực đạo chộp trên tay mình thoáng cái biến mất, cả người tôi ngã trở lại giường. Mà những người không có da mặt này lại từng bước từng bước từ bên giường tôi biến mất.
Chuyện tình sau này tôi nghĩ các cậu cũng đoán được, tôi lại sống, hơn nữa không phải ở bệnh viện, là ở gian phòng của mình. Trong phòng trống không chỉ có chính mình. Tôi từ trên giường nhảy xuống, phát hiện trong phòng căn bản không có những người khác, nhưng nến trên linh đường của ông nội lại được đốt, ông nội đi lâu như vậy, tôi đã thật lâu không đốt nến rồi. Quái dị nhất chính là di ảnh của ông nội tôi chẳng biết bị ai dựng nghiêng trên bàn thờ, đầu tiên khi mắt tôi nhìn thấy di ảnh ông nội liền cảm giác di ảnh của ông nội dường như đang sống, ánh mắt ông trong ảnh âm trầm nhìn chằm chằm một góc phòng, góc kia chính là nơi ông đã nhìn trước khi chết, nhà của chúng tôi là nhà cổ, ông nhìn chằm chằm chính là một song cửa sổ gác mái, từ cửa sổ có thể nhìn thấy nóc nhà bên ngoài. Tôi chợt muốn đến nhìn xem thử phiến cửa sổ ông nội nhìn chằm chằm trước khi chết đó, lúc cuối cùng tắt thở ông vẫn quay về cửa sổ nói câu kia. Tôi nghĩ cũng không nghĩ nữa, trực tiếp leo lên, mái ngói của nóc nhà cực kỳ yếu, tôi giẫm một cái liền giẫm ra một cái lỗ thiếu chút nữa từ trên lăn xuống, đột nhiên tôi phát hiện giữa mái ngói nóc nhà cư nhiên có một hộp sắt, hộp sắt rỉ sét loang lỗ kia dường như đã được đặt trên mái nhà rất lâu rồi. Ngay trong khoảnh khắc tôi lấy được cái hộp nọ, di ảnh ông nội bên trong phòng đột ngột rơi xuống đất, thủy tinh bể nát. Tôi vừa quay đầu lại, nến vốn đang cháy sáng thoáng cái cũng dập tắt, trong phòng một mảnh đen kịt. Phòng trong lại vang lên bài thơ kỳ quái nọ, nhưng là thanh âm của ông nội!
Tôi cầm hộp trở về phòng, phát hiện bên trong cư nhiên là bản thảo của ông nội, còn có một bức ảnh kiểu cũ. Tôi bắt đầu hiểu được cơn ác mộng này quả nhiên là sự thật. . . . . . .Tôi đã chết. Cái chết của ông nội, cái chết của tôi, còn có cái chết của những người khác kỳ thật đều là do quyển sách này, mà ông nội tôi khẳng định cũng biết lai lịch của quyển sách kia, tôi không thể bị hoài nghi, tôi phải tiếp tục, có lẽ tôi còn cơ hội sống sót. . . . . . Nhưng tôi không thể để cho các cậu nhúng tay vào, nhưng lại không cách nào hoàn thành được một mình. Cho nên tôi rút ra một bức ảnh cùng những thứ gì đó không cách nào giải thích được giả mạo chuyển phát nhanh đưa đến tay Chu Quyết. . . . . ."
Thanh âm Lão Cửu càng ngày ngày yếu, hắn lại trầm mặc, ngay khi Chu Quyết muốn nói gì đó, hắn lại mở miệng nói: "Cho nên các cậu bây giờ trở về còn có một đường sống sót, bởi vì nó chưa bắt được các cậu, đây là cơ hội Trần Như Lan cho các cậu, mà tôi lại phải tiếp tục đi, bởi vì đây là mục đích sống duy nhất của tôi. Tôi không còn đường quay đầu nữa. Các cậu hiểu chưa!"
Nói xong Lão Cửu từ trong túi quần lấy ra một tảng đá hình trứng đen như mực, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một đoạn ấu trùng màu xám trắng.
Mọi người giật mình hô: "Cố hồn phách!"
Lão Cửu nhìn thấy phản ứng của bọn họ, cười khan nói: "Haha, đây chính là con át chủ bài duy nhất của tôi."
Lúc này Trần Hạo vẫn đứng bên cạnh nói: "Cậu làm thế nào lấy được?"
Lão Cửu không trả lời, mà đem thứ đó bỏ lại vào túi quần mình. Những người khác hận không thể đem túi quần nọ nhìn thủng thành một cái động.
Tam Béo quyến luyến không buông tha hỏi: "Mày hiện tại rốt cuộc có ý tứ gì? Muốn bọn tao rời đi? Trước đây mày từng nói xạo hiện tại lại muốn bọn tao tin tưởng mày, chờ mày giải cứu chúng tao? Mày nghĩ chúng ta là bị ngu sao?"
Phùng Lão Cửu hừ lạnh nói: "Đương nhiên phải gạt các cậu, bằng không chẳng lẽ tôi nói thẳng là tôi từng chết một lần rồi, nhưng mà tôi đã sống lại? Các cậu sẽ tiếp nhận tôi sao? Mà cái tên họ Trần kia anh ta lại dựa vào cái gì mà giúp tôi? Chị gái anh ta cũng bị cuốn vào chuyện này một cách không minh bạch, tôi không tin được anh ta."
Chu Quyết suy yếu nói: "Cho nên cậu nói dối, soạn ra một lời nói dối chẳng ra gì."
Phùng Lão Cửu nắm chặt đấm tay, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không muốn chết. . . . . ."
Tam Béo nắm lấy cổ tay, hắn nhìn hai bên, hỏi: "Ý của mày là một mình mày đơn thương độc mã đi đến tòa mộ cổ mà Hổ Tử và Thúy Nương bọn họ từng đến để dò tìm bí mật?"
Phùng Lão Cửu lắc đầu nói: "Không phải, ngôi mộ đó chỉ là khởi đầu của câu chuyện kia, tôi muốn đi chính là ngôi mộ cổ Lâm Húc bọn họ tiến vào cuối cùng, nơi đó mới là bắt đầu của bi kịch. Bởi vì hết thảy bí mật đều chấm dứt ở đó. Bài thơ này rất quan trọng. Tôi phát hiện việc này cùng tổ chức thần bí kia có liên quan, có thể liên quan đến quân khăn vàng cuối thời Đông Hán, thậm chí còn sớm hơn nữa kia."
Chu Quyết nói: "Cậu rốt cuộc đã biết những gì rồi?"
Phùng Lão Cửu không trả lời tiếp câu hỏi của Chu Quyết, mà nhìn Trần Hạo nói: "Cậu tin tưởng anh ta?"
Trần Hạo đưa mắt đặt trên người Chu Quyết, ánh mắt mặc dù rất đạm, nhưng lại lộ ra một cỗ bất đắc dĩ cùng một loại chờ mong yếu ớt.
Chu Quyết nhìn Trần Hạo nói: "Tôi tin tưởng anh ấy, anh ấy không có lý do gì lừa gạt tôi."
Lão Cửu cười lạnh vài tiếng nói: "Quên đi, không nói những việc này nữa. Sách của các cậu có đây không?"
Tam Béo cảnh giác hỏi: "Mày muốn làm gì?"
Lão Cửu nói: "Đưa cho tôi."
Tam Béo nói: "Dựa vào cái gì?"
Lão Cửu muốn nói tiếp, nhưng đột nhiên cố kỵ phải cái gì đó ngừng lại. Lúc này Trần Hạo mở miệng nói: "Cậu có phải đã biết vị trí của ngôi mộ kia. Còn có ý nghĩa của bản dập hay không? Cùng với. . . . . ."
Lão Cửu cắt ngang lời Trần Hạo, nói: "Đừng nghĩ moi được gì từ miệng tôi."
Trần Hạo khẽ mỉm cười nói: "A, vậy chúng ta làm một giao dịch đi, chúng tôi dùng tất cả bản dập trên người và quyển sách kia cùng cậu hợp tác. Chúng ta bây giờ là sáu người, còn chưa đạt tới con số bảy tử vong này. Cậu không biết rằng chỉ dựa vào một mình cậu căn bản không làm được sao. Hơn nữa mấy huynh đệ này của cậu cũng không có khả năng thật sự thoát khỏi lời nguyền của quyển sách này, tựa như ông nội của cậu chết đi như vậy?"
Lão Cửu mím môi nhìn Trần Hạo. Lúc này, mỹ nữ phá tan trầm mặc: "Khụ khụ, tôi nói nha, các vị, các vị đang nói cái gì vậy?"
Lão Cửu cúi đầu, Trần Hạo quay lại nhìn mỹ nữ nói: "Tiểu Hà, em đi về trước đi. Ô tô có thể để lại cho bọn anh không?"
Mỹ nữ trừng mắt to, kêu lớn: "Anh muốn em đi một mình trở về? Anh biết nơi này hoang vắng thế nào không?"
Trần Hạo nói: "Vậy ô tô em lái đi, để đồ đạc lại."
Mỹ nữ hừ lạnh mất hứng nói: "Tại sao em phải nghe lời anh? Anh là lãnh đạo của em?"
Trần Hạo đen mặt, ngữ điệu mặc dù không cao, nhưng khẩu khí lại vô cùng cường ngạnh nói: "Như Lan đã chết."
Thân thể mỹ nữ run lên, cô run rẩy hỏi han: "Không phải nói là mất tích sao?"
Trần Hạo nói: "Đã chết, cho nên anh không muốn hại chết em, cũng không muốn bị em hại chết."
Mỹ nữ cắn môi nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy chứ, nói không chừng. . . . . .Em có thể giúp đỡ mà? Em. . . . . ."
Trần Hạo cắt đứt lời mỹ nữ, chỉ vào Chu Quyết phía sau nói: "Không phải vấn đề nghiêm trọng hay không, mạng những người này và mạng của anh đều đặt ở đây, anh không có thời gian thỏa mãn lòng hiếu kỳ và tâm hiếu thắng của em."
Mỹ nữ còn muốn nói gì đó, lúc này điện thoại di động đột ngột vang lên, cô nghe máy, gật đầu nói vài câu sau đó nói với Trần Hạo: "Anh muốn đi cũng không được, có một người muốn gặp anh."
Trần Hạo hỏi: "A?"
Mỹ nữ nhìn anh nói: "Ông già muốn gặp anh."
Trần Hạo cau mày nói: "Bọn em nói cho cho ông ấy biết?"
Mỹ nữ nói: "Giấu giếm sao được, lúc đầu anh từ bỏ không cùng ông ấy nghiên cứu kim thạch học, ông ấy thiếu chút nữa khói bốc lên đầu, hiện tại anh đưa tới cửa, ông ấy sao bỏ qua cho anh được?"
Trần Hạo mệt mỏi thở dài, nhận điện thoại, đầu kia điện thoại là một thanh âm vô cùng trầm ổn, Trần Hạo hiếm khi khẩu khí hòa nhã nói: "Giáo sư Mã, em là Trần Hạo."
Tam Béo thấy Trần Hạo dứt khoát đi vào trong góc gọi điện, mà vẻ mặt tựa như vô cùng khó xử. Hắn đi tới cạnh mỹ nữ nói: "Vị giáo sư Mã này là người thế nào? Có thể khiến giáo sư Trần của chúng tôi, Trần tiến sĩ lộ ra vẻ mặt nghẹn khuất như vậy."
Mỹ nữ không thích Tam Béo lắm, cô liếc mắt nhìn Tam Béo một cái không trả lời, Tam Béo tự biết mất mặt, nhưng lại không muốn từ bỏ, vì vậy tiếp tục sống chết quấn lấy mỹ nữ này, mà Chu Quyết thì lại đem tất cả lực chú ý đặt trên người Phùng Lão Cửu, trên người Lão Cửu có thương tích, hắn lựa chọn ngồi trên một tảng đá, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hô hấp cũng cực kỳ nặng nề.
Chu Quyết đưa cho hắn một chai nước khoáng nói: "Nghỉ ngơi trước đi, tốt xấu mấy huynh đệ cũng ở đây, bất luận thế nào chúng tớ vẫn xem cậu là huynh đệ."
Lão Cửu thê lương cười nói: "Tôi đã không phải nữa rồi. . . . . ."
Chu Quyết nói: "Có lúc tớ nghĩ, lừa gạt thì cứ lừa gạt đi, dù sao ai có thể thật sự cả đời không nói dối chứ, chúng ta đều đang sống trong sự lừa dối. Chẳng qua. . . . . .Cảm tình cư xử với người là thật, người dù sao cũng là động vật dựa vào cảm tình mà tiếp tục cố gắng."
Lão Cửu không trả lời, vặn nắp chai uống một ngụm, hắn nói chen vào: "Đây là nguyên nhân cậu rõ ràng hoài nghi Trần Hạo bọn họ, nhưng vẫn như cũ nguyện ý cùng bọn họ một chỗ? Cậu không thấy là quá hành động theo cảm tính sao?"
Lần này đổi lại là Chu Quyết cười khổ nói: "Không đơn giản là lý do này, ha ha, tớ cảm thấy Trần Hạo sẽ không thương tổn tớ."
Lão Cửu cười lắc đầu, nhưng không phản bác, hắn chỉ sờ sờ chai nước, khi thì cúi đầu nhìn bóng của mình. Chu Quyết cũng không nói gì nữa, chỉ an tĩnh đứng bên cạnh.
Lúc này Trần Hạo rốt cuộc trở lại bên cạnh bọn họ, mỹ nữ khoanh hai tay nhìn anh có chút hả hê, Chu Quyết nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Trần Hạo hư thoát nói: "Ông già muốn gặp chúng ta, đi không?"
Chu Quyết buồn bực nói: "Làm gì? Gặp ông ta có tác dụng gì?"
Trần Hạo quàu tóc, nói: "Có một chỗ tốt, là ông ấy có thể thay chúng ta giải đáp một số vấn đề học thuật tôi không cách nào giải đáp được, tuổi tác của ông ấy gấp ba lần tuổi của tôi. Số tuổi gấp ba này không phải sống uổng phí, ngoài ra chúng ta còn cần phải điều chỉnh." Nói xong anh nhìn thoáng qua Lão Cửu, tiếp tục nói: "Về phần chỗ xấu, rõ ràng trước mắt, chúng ta phải đi Nam Kinh, hơn nữa khả năng sẽ đưa phiền toái đến Nam Kinh. Trong lúc đó có lẽ sẽ phát sinh biến số."
Chu Quyết nhìn Lão Cửu, hắn vẫn như cũ đắm chìm trong tâm tình của mình, phảng phất như không nghe Trần Hạo nói, mà Tam Béo lại nói: "Đáng tin không?"
Diệp Vỹ trái lại nói: "Ông ấy có thể thay chúng ta phá giả bí ẩn của bản dập sao? Vậy giá trị của hắn là gì?" Nói xong, chỉ vào Lão Cửu.
Lão Cửu lúc này mới ngẩng đầu, hắn cực kỳ khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Vỹ, rồi không thèm để ý nữa. Ngay khi Chu Quyết muốn lên tiếng, Khỉ Còi một mực bảo trì trầm mặc bên cạnh nói: "Giá trị của cậu ấy chính là huynh đệ của chúng tôi, trong mắt tôi mạng của cậu ấy so với anh quan trọng hơn."
Lão Cửu nhìn Khỉ Còi, nguyên lai trước đó cuộc nói chuyện giữa hắn và Chu Quyết cậu ta đều nghe, chỉ là không chen ngang mà thôi. Tam Béo dùng sức gật đầu nói: "Đúng vậy, còn hơn anh, Lão Cửu và chúng tôi quan hệ thân thiết hơn, mặc dù. . . . . ."
Diệp Vỹ ánh mắt phức tạp nhìn Khỉ Còi nói: "Vậy, tôi không phát biểu ý kiến nữa, tùy các cậu."
Chu Quyết nói: "Vậy, chúng ta đi, ít nhất hiện tại chúng ta căn bản không chỉnh lý ra đầu mối, mà Lão Cửu đã có Cố Hồn Phách. Lão Cửu hợp tác chứ, chờ cậu nói một câu đấy."
Lão Cửu nhìn Chu Quyết, ánh mắt Chu Quyết không có chút dao động nào, cậu nghiêm túc nói: "Là huynh đệ, chỉ cần cậu nói một câu."
Lão Cửu cúi đầu nhìn bóng của mình, hắn vặn chai nước khoáng uống cạn một ngụm nước cuối cùng rồi ném chai về phía xa xa nói: "Được, tôi đáp ứng làm cùng các cậu."
Tam Béo thở phào một hơi, Khỉ Còi cúi đầu che mặt, Chu Quyết ngăn khóe miệng cười ra tiếng nói: "Thế thì được rồi." Khỉ Còi nặng nề vỗ bả vai Lão Cửu, Lão Cửu cũng cười khổ theo.
Lúc này chỉ có Trần Hạo chú ý tới, đôi mắt của con mèo đen nọ hiện lên một tia sáng âm lục, lộ ra hàm răng trắng hếu nhìn chằm chằm Lão Cửu.