Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Vũ: Tôi không có giận!
“Không giận là tốt rồi.” Bên kia Yêu em giây cúi đầu cười một tiếng, “Bây giờ cậu đi ngủ sao? Có muốn chơi cùng mọi người một lát không, bọn họ chờ mong cậu đã nửa ngày.”
Tiểu Vũ: Ừm
Vũ Hàm Anh nghe giọng nói trong headphones, như bị đầu độc, cứ thế ngây ngốc đánh một chữ‘Ừm’. Sau đó liền bị Yêu em giây kéo ra bên ngoài.
Mới vừa ra tới liền nghe rất nhiều người đang nói chuyện.
“Hai người bọn họ ở trong đó làm trò gì rồi, tiểu Quân cậu truyền thanh thực tế đi.”
“Tự đi hỏi đi, tớ với anh đại một thuyền.”
“Phi a, không sao, hỏi Nhìn trái mỹ nhân cũng được.”
“Tôi cái gì cũng không biết, đừng hỏi tôi.”
“A a a, anh đại cùng chị dâu ra rồi.”
Tiểu Vũ: -_-|||
“Ái ô, nhanh vậy.”
“Ha ha, anh đại giỏi a, nhanh như vậy, chị dâu chị thật quá dễ bị gạt, không thể dễ dàng tha thứ anh ấy! Bọn em còn đang muốn xemmàn dạy chồng…”
Tiểu Vũ: =口=
“Nho Nhỏ.”GiọngYêu em giây vang lên, dường như ở thời điểmrấtồn ào cũng hết sức rõ ràng.
“Em ngậm miệng!” Nho Nhỏ lập tức không nói nữa.
Vũ Hàm Anh hướng bên trái nhìn đèn sáng hồi lâu, mới biết rõ ai là ai. Một đám người pha trò nửa ngày, cũng có rất nhiều người cậu không quen, mọi người cứ nhưhăng máu gà, đã hơn nữa đêm mà sinh lực vẫn tràn đầy.
“Chị dâu, sao chị không nói chuyện a.” Giọng Nho Nhỏ đặc biệt lớn, nhân tiện trên màn hình phát ra một đống khuôn mặt cười, “Bọn em muốn nghe giọng chị a.”
“Chị dâu không nên rụt rè, hát một bài cho bọn em đi. Thật muốn nghe, nếu không thì cùng anh đại hợp xướng một bài,áu ú, nhất định rất dễ nghe.” Gió-er cát-er tôi nôn nói tiếp, lại là một trận gào thét quỷ khóc sói tru.
“Phải a, chị dâu đừng ngượng.” Quân Triết cười ha ha, “Chị xem tiểu Nôn cái giọng phá cả âm LA vừa rồi còn gào lên đấy.”
“Tớ khinh tên nấm rơm cậu.” Gió-er cát-er tôi nôn nghe xong oa oa kháng nghị, “Nhìn trái mỹ nhân, trung khuyển nhà cậu sủa bậy, kéo về dạy bảo đi!”
“Cô cần ăn đòn à tiểu Nôn. Chờ tôi log game chúng ta PK.” Giọng Nhìn về bên trái rất dễ nghe, có chút cảm giác nhu hòa.
“Nôn Nôn, chúng ta không đánh lại bọn họ đâu. Vẫn nên thành thành thật thật a, vợ chồng người ta đồng lòng sắt thép chặt cũng đứt!”GiọngNho Nhỏ chen ngang, khiến cho Gió-er cát-er tôi nôn‘Ai ai’thở dài mấy tiếng.
“Được rồi, Tiểu Vũ không có mic.” Sau khi Yêu em giây nói xong lời này, không thể thiếu một đám người kêu ‘Áu áu’.
“Anh đại anh bao che.”
“Bọn em chỉ muốn nghe giọng chị dâu, cũng không phải rình mò.”
“Đúng đó.”
“Anh đại bọn em bày tỏ bất mãn mãnh liệt, muốn khởi nghĩa.”
Tiểu Vũ: …
Vũ Hàm Anh nghe trong headphones âm thanh loạn xì ngầu, chấn động đếnnỗi tai đều đau, nhưng cũng cảm thấy rất có hứng thú, đôi khi cũng muốn trêu đùa một câu,rồimới nhớ tới cậu không cắm mic.
Nghĩ nghĩ, thả laptop trên giường, định xuống lấy mic lên, cùng mọi người nói chuyện.
Tiểu Vũ: Đợi chút, tôi đi lấy mic
“Oa! Xong đời anh đại! Chị dâu vạch trần anh!”
“Đúng thế đúng thế, chị dâu có mic!”
“Bọn em chờ!”
“Nhanh nhanh nhanh!”
Vũ Hàm Anh nghe mọi người chỉ trích tố cáo Yêu em giây, đột nhiên cảm thấy‘tinh thần cùng thể xác sung sướng’! Cười trộm nửa ngày.
Yêu em giây chỉ cười cười, “Đi đi, tôi cũng muốn nghe giọng cậu.”
Muốn nghe giọng cậu… Vũ Hàm Anh gỡ headphones, không tự nhiên xoa xoa lỗ tai, đeo lâu quá, quả nhiên không tốt, khó chịu…
“Này này, đừng tắt đèn!” Lúc Vũ Hàm Anh đang ngẩn người thì thấy trước mắt tối sầm, “Tao nói bọn mày đánh game tắt đèn làm gì a, cũng có phải xem phim đâu.”
“Mày cũng không xem xem, phòng chúng ta sáng đèn, lát nữa bác quản lý ký túc xá lại lên đây.” Giang Đàm khinh bỉ ngẩng đầu liếc mắt cậu, “Tao tưởng mày đi ngủ, ở trên meo meo cái gì.”
“Đã trễ thế này còn bác quản lý ký túc xá.” Vũ Hàm Anh mò mò trong tối bò xuống, bây giờ ký túc xá đều đồng ý phía trên là giường phía dưới là bàn học, ngủ một giấc còn kèm theo‘tầng trên’, cứ nói‘tầng trên, tầng trên’, thật sự có cái cảm giác trùng lặp…
Xuốngđượcmấy nấc, Vũ Hàm Anh nhảy thẳng xuống, sờ loạn trên bàn mấy cái, không phát hiện bóng dáng mic. Bây giờ mới cảm thán, trên bàn quá lộn xộn, cái gì cũng tìm không thấy a.
Vừa mới hướng bên phải bước một bước, đột nhiên ‘rắc’ một tiếng, dọa Vũ Hàm Anh nhảy dựng.
“Tiểu Vũ mày đạp trúng gì vậy?”
“Tao cũng không biết.” Vũ Hàm Anh vội vàng nhấc chân, nhận lấy đèn pin của bạn cùng phòng, chiếu…
Khóc không ra nước mắt…
Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, cái mic tìm cả nửa ngày nằm dưới đất, nhưng mic đáng thương hình như bị cậu đạp vỡ…
Vũ Hàm Anh nhặt lên không ngừng nuốt khô nước bọt,‘xương cốt dập nát’cả a! Vốn mic này cũng không phải là đồ tốt gì, hồi năm nhất vừa khai giảng tập thể mua, nói là một bộ với headphones cho cuộc thi tiếng Anh chuyên ngành. Nhưng cái mic này thật sự giá rất rẻ rất thô sơ, lớp nhựa mỏng dính, vậy mà nát, mạch đáng thương bên trong cũng bị đứt hết…
Vũ Hàm Anh sờ sờ mũi, lúc này thật sự là không mic!
“Bọn mày ai có mic a, cho tao mượn dùng.” Vũ Hàm Anh ném cái mic nát bấy vào trong sọt rác.
“Dùng làm gì a, không phải mày nửa đêm trêu ghẹo bé gái nào đi. Cái trò này không biết đã ném tới nơi nào rồi.”
“Trên máy mày chắc phải có mic, mày hô lớn tiếng chút là được thôi.” Giang Đàm hi hi ha ha nói, “Bọn tao cam đoan không nghe trộm.”
Vũ Hàm Anh không nói gì, lại mò mò trong tối bò lại lên giường, ôm laptop đeo headphones, trên YY đám người kia vẫn hưng phấn như thế.
Tiểu Vũ: Tôi đã trở lại…
“A a a, chị dâu đã trở lại, nhanh nhanh, bọn em muốn nghe.”
“Áu ú, chờ mong.”
“Ha ha, tớ cá chị dâu là giọng Lolita.”
“Cũng giống như cậu a, giọng Lolita.”
Vũ Hàm Anh nghe xong sững sờ, cái gì giọng Lolita? Nhất thời đầu đầy hắc tuyến, đám người kia sẽ không phải còn tưởng mình là nữ…chứ?!
Lại nói tiếp, hình như mình cũng chỉ nói với Yêu em giây, Thích Duyệt Vi và Đầu óc – choáng váng mình là nam… =口=
Nhưng Tiểu Vũ. rõ ràng là acc nam…
Nhưng bọn họ vẫn luôn gọi…‘chị dâu’.
Nhưng…
Quên đi, Vũ Hàm Anh bĩu môi, dọa bọn họ nhảy dựng cũng rất thú vị.
“Tiểu Vũ?”GiọngYêu em giây truyền tới, “Mọi người cũng nên im lặng.”
“Vâng vâng!”
“Chúng ta ngậm miệng! Chị dâu tới!”
Tiểu Vũ: Khụ khụ
Nho Nhỏ: Trước tiên tặng hoa
Gió-er cát-er tôi nôn: Nín thở tập trung! Chị dâu lên!
Vũ Hàm Anh nhìn mọi người thay nhau spam, thoáng cái một chút âm thanh cũng không có, bên trái đèn đều tắt, đột nhiên có chút hồi hợp, tự khinh bỉ mình một trận.
Nhấn F, đèn xanh bên cạnh Tiểu Vũ cũng sáng lên. Vũ Hàm Anh sờ sờ mũi, cũng không biết phải nói gì.
“… Ừm, mọi người nghe thấy không?”
Vũ Hàm Anh nói một câu, thanh âm không lớn không nhỏ, nói xong liền mở to hai mắt nhìn mànhình. Vẫn còn một đống hoa, cũng không có người lên tiếng.
Tiểu Vũ: Sao không phản ứng
Nho Nhỏ: Bọn em đã tặng hoa rồi
Nho Nhỏ: Chị dâu nói mau a, đừng ngại
“Tiểu Vũ, sẽ không thật sự thẹn thùng đi.”GiọngYêu em giây vừa vang lên, Vũ Hàm Anh thiếu chút nữa hộc máu, hướng máy tính xổ một câu, “Anh mới thẹn thùng!”
“Ơ kìa ơ kìa, ai thẹn thùng? Tiểu Vũ mày thật đi ghẹo bé gái à.” Một câu của Vũ Hàm Anh thanh âm lớn, Giang Đàm thính tai, ha ha cười nói.
Vũ Hàm Anh thò đầu ra xuất một câu, “Phải a, tao đang tán Yêu em giây đấy.”
“Gì gì gì ?!” Tay Giang Đàm run lên, mắt trừng lớn, “Yêu em giây là nữ?”
Vũ Hàm Anh không nhịn được, cười phun, “Năm nay mười sáu, muốn tao giới thiệu cho không.”
“Thật không ?!”
Vũ Hàm Anh vui vẻ nửa ngày, trên màn hình đã một đống loạn xì ngầu, thúc cậu nói chuyện.
Tiểu Vũ: Tôi nói, mọi người không nghe thấy sao?
“Tiểu Vũ cậu chỉnh mic một chút, không có âm thanh.” Trong headphones vẫn chỉ có mình Yêu em giây nói, một đống người spambảokhông nghe thấy.
Vũ Hàm Anh buồn bực, chỉnh một hồi, cậu cũng không biết chỉnh, cuối cùng vẫn chỉ nhìn thấy đèn sáng xanh, nhưng không nghe được thanh âm.
Tiểu Vũ: Tôi không biết cách…
“Không chỉnh được?” Yêu em giây nói, “Nếu không thì bỏ đi, cũng đã trễ thế này, đi ngủ đi.”
“A a a, chị dâu đừng đi!” Nho Nhỏ nhảy ra kêu lên, “Em muốn nghe chị hát!”
“Không sao, để anh đại hát thay cũng được.” Quân Triết cười, “Anh đại tới một bài đi.”
“Ý kiến hay!” Gió-er cát-er tôi nôn vừa nghe liền hưng trí, “Anh đại hát một bài!”
“Ái ô, anh đại hát một bài đi.” nhìn về bên trái cũng ồn ào theo.
Tiểu Vũ:
Hát một bài +
“Tôi hát sẽ dọa người chạy.” Yêu em giây hắng giọng một cái, nói.
Tiểu Vũ: Không sao
“Vậy mọi người muốn nghe bài gì?” Yêu em giây hỏi.
“Anh đại anh thật sự là!” Nho Nhỏ nói tiếp, thắt giọng làm bộ ai oán, “Chị dâu nói muốn nghe liền mở miệng! Lâu như vậy anh cũng chưa từng hát cho bọn em nghe.”
Tiểu Vũ: Cái gì cũng được!
“Thật ratôi chưa từng hát qua bàinào.” Yêu em giây cười nhẹ một tiếng.
Nho Nhỏ: !!! Tớ bị anh đại bơ !!
Tiểu Quân: XD Hiện tại anh đại mắt điếc tai ngơ, chỉ có thể nhìn thấy chữ chị dâu đánh thôi
Gió-er cát-er tôi nôn: Anh đại hátgì cũng được!
Tiểu Vũ: Mọi người nói hát cái gì hay? Chọn cho anh ta bài khó ấy
Nho Nhỏ: Không thể không chọn bài khó XDDD
Gió-er cát-er tôi nôn: +
Nhìn về bên trái: Thật ra tôi muốn nghe hợp xướng, đáng tiếc chị dâu không mic
Nho Nhỏ: Chị dâu chị nợ một khoản!
Gió-er cát-er tôi nôn: Quác quác quác, anh đại hát Tâm Can Bảo Bối đi!
Tiểu Vũ: Đó làbàigì?
Tiểu Quân: Bài Nhậm Hiền Tề hát đúng không? Cậu cho rằng thích hợp với giọng anh đại sao…
Nho Nhỏ: !! Giọng không thành vấn đề! Ca từ mới là trọng điểm! Tớ đồng ý!
Nhìn về bên trái: Tâm Can Bảo Bối XD
Nhìn về bên trái: Tôi cũng đồng ý
Tiểu Quân: Tớ đây đồng ý! Cùng lắm thì nghe xong khoét lỗ tai thôi
“Xem ra mấy đứa muốn làm khó anh.” Yêu em giây cười cười, “Không sao, chỉ cần mấy đứa không sợ khó nghe, bài gì anh đều có thể hát, hát không được có thể niệm theo.”
Nho Nhỏ: Hát đi (^o^)/~
Gió-er cát-er tôi nôn: Hát đi (^o^)/~
Nhìn về bên trái: Hát đi (^o^)/~
Tiểu Quân: Hát đi (^o^)/~
“Tiểu Vũ?” Yêu em giây tìm lời bài hát và nhạc, “Tâm Can Bảo Bối, thế nào?”
Vũ Hàm Anh ôm máy tính, đã sắp đem đầu chui vào chăn, trên mặt nóng đến lợi hại, nhất định là bị chăn yếm khí.
Yêu em giây hỏi xong đợi nửa phút bắt đầu bật nhạc, Vũ Hàm Anh không nói cũng không đánh chữ, chui vào chăn, cảm thấy mũi cũng sắp đè bẹp. Bốn phía tối đen, dường như giọng của Yêu em giây trở nên càng rõ ràng hơn. Đưa tay sờ sờ mặt, bỏng…
Câu nói cuối cùng của anh ta có cái cảm giác mập mờ. Không cần nhìn màn hình cũng biết bọn Nho Nhỏ lại spam một đống. Cái câu ‘Tiểu Vũ’ cùng’“Tâm Can Bảo Bối’ ở giữa mặc dù có ngừng ngắt, nhưng có hay không cũng không có gì khác nhau.
Giọng của Yêu em giây chính xác không hợp hát bài này, nhưng cũng có hiệu quả ngoài ý muốn. Tuy rằng không có cảm giác giống bài hát vốn dĩ, nhưng thật sự cũng rất dễ nghe.
Bọn Nho Nhỏ đánh ra một chuỗi sói tru ‘áu áu’, nói Yêu em giây gạt người, cái này gọi là dọa người chạy vậy bọn họ đã chạy tới nhà bà ngoại rồi! Căn bản không có dọa người a.
Tiểu Vũ: Hoa hoa
Vũ Hàm Anh cũng phát qua một câu, thật sự rất dễ nghe, mặc dù vừa nghe liền biết không phải người chuyên nghiệp, nhưng cũng không kém nghiệp dư.
“Cám ơn, không bịdọa chạy chứ.”
Yêu em giây tranh thủ nói cảm ơn, hỏi một câu.
Tiểu Vũ: Không
Tiểu Vũ: Dễ nghe!
Nho Nhỏ: Ái da, lại làm trò ân ái trước mặt mọi người nha!
Tiểu Quân: Chói mù một đám mắt chó bọn em
Yêu em giây cười cười, tiếp tục hát, có điều hát được một nửa thì bắt đầu không phúc hậu ‘ưm ưm’. Nói cho văn vẻ là không thuộc lời, tiếp theo là hát mệt quá, vì vậy nên ‘ưm ưm’…
Bên cạnh một đống biểu tình chảy mồ hôi, nhưng không thể không nói, người ta ‘ưm ưm’ cũng rất có cảm giác a.
“Tiểu Vũ?”
Tiểu Vũ: Gì?
Tiểu Vũ: Đừng có làm biếng, tiếp tục ưm đi XD
“Ừ.” Yêu em giây ừ một tiếng, nói tiếp, “Khi nào thì đi kết hôn?”
Phụt!
Vũ Hàm Anh trượt đầu, trán cùng máy tính tiếp xúc thân mật, câu này của Yêu em giây thật sự rất có hiệu quả làm choáng, =口= còn mang theo phía sau nhạc nền nữa! Y như phim truyền hình a!
Nho Nhỏ: !!!!
Gió-er cát-er tôi nôn: !!!!
Nho Nhỏ: Anh đại anh anh anh anh
Nho Nhỏ: Anh cái tênngoài lạnh trong nóng! Có thể đừng thiếu lãng mạn thế không a
Tiểu Quân: Anh đại V!
nhìn về bên trái: XDD Ái ô
Gió-er cát-er tôi nôn: Là lá la (^o^)/~Phục hôn đi!
Tiểu Vũ: =口=
Phục hôn cái đầu cô a, Vũ Hàm Anh không được tự nhiên không biết nên đánh chữ gì, bây giờ không chỉ mặt nóng, đầu ngón tay cũng sắp cháy rồi! Tim không phải đập nhanh nửa nhịp, mà là sắp nhảy ra ngoài!
Vũ Hàm Anh vỗ vỗ mặt, nghĩ đến Yêu em giây lại đang trêu chọc mình, chỉ đùa một chút đã khiến cho tim mình đập gia tốc…
“Tối mai thế nào?” Yêu em giây không đợi hồi âm, tiếp tục hỏi.
Vũ Hàm Anh bối rối, sắp xếp ngôn ngữ, nghĩ không ra nên trả lời thế nào thì tốt.
Tiểu Vũ: Tiểu Vũ không được
Nho Nhỏ: ???
Tiểu Vũ: Tiểu Vũ. thì được!
Yêu em giây cười nhẹ một tiếng, “Được, tôi mang acc nữ tới.”
——————
Tâm can bảo bối là bài hát do Nhậm Hiền Tề và Từ Hy Viên hát, bài chủ đề của bộ phim Long Phụng Điếm