Tô Bắc Bằng mơ mơ màng màng mở mắt ra, ân… Ngoài cửa sổ ánh mặt trời thật là rực rỡ, rất chói mắt. Nhìn nhìn lại hai cái giường đối diện, Cừu Thiên Ngọc cùng Nghiêm Vĩ Hứng không còn ở trong phòng, phỏng chừng đi học rồi. Đi học? ! ! Choáng váng? Vội vàng vớ lấy cái đồng hồ… Mười giờ hai mươi ba phút, má ơi! Còn hẹn hôm nay online sớm một chút, kết quả…
Nhanh như chớp, cậu xách laptop ra khởi động. Nóng lòng một lúc lâu, rốt cục cũng mở được máy. Chọn mở trò chơi, đăng nhập.
Màn hình trò chơi vừa mới sáng lên, liền nhận được tin tức hảo hữu, khung tin nhắn riêng:
[ Thư Hiệp ]Đã online? Tới bang phái đi.
[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ân.
Trở lại bang phái thành thị thì trông thấy Thư Hiệp bồng bềnh trên đôi cánh Sí Bàng Huyễn Vũ, vẫn có Du Long vây quanh anh, chẳng qua lúc này không thả con Cùng Kỳ ra.
【 Phụ cận 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Thì ra người chim là như thế này a…
【 Phụ cận 】[ Thư Hiệp ]…
Thư Hiệp thả người xuống đất, sau đó giao dịch Nhẹ cười nghiêng thế gian.
【 Phụ cận 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ](¯﹃¯) Ta không cưỡng lại được sự cám dỗ a…
Tô Bắc Bằng mắt gần như sắp mù . Tim đập dồn dập, có chút khẩn trương, có điểm hưng phấn. Ngón trỏ tay phải nhịn không được chọt chọt vào hai lúm đồng tiền trên má, đây là động tác bản năng mỗi khi cậu kích động. Con Hùng Miêu đeo kính cầm cây ghita thật sự rất anh tuấn . Ngộ tính linh tính , tư chất đều hơn bốn nghìn , kỹ năng tất cả đều là cấp cao. Rất hoàn mỹ…
【 Phụ cận 】[ Thư Hiệp ]Ta biết mà.
【Phụ cận 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]…
Khi nhìn thấy ba chữ ‘Ta biết mà’ này, Tô Bắc Bằng lập tức điểm xác định giao dịch. Biết cái gì chứ… Giống như nói da mặt cậuthật sự rất dầy. Cậu rõ ràng thực thẹn thùng thực khách khí mà, xem đi, giống bây giờ nè, mặt vẫn còn hơi nóng nóng.
Sau khi Lăng Quân Diệu giao dịch xong, lộ một nụ cười. Không biết vì sao, nhìn thấy cậu chấp nhận con trân thú mình chuẩn bị cho, tâm tình của anh có điểm phấn khởi.
【Phụ cận 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ta đi chạy thương.
【 Phụ cận 】[ Thư Hiệp ]Hảo. Ta đi shopping.
Sau đó Thư Hiệp sửa đổi chức vị của cậu thành Thương nhân, Nhẹ cười nghiêng thế gian chạy đi lĩnh thương phiếu. Lúc trước khi mới hơn cấp là cậu đã biết chạy thương nhân kiếm tiền. Nhất là thứ bảy, được gấp đôi lợi ích. Cậu hăng máu gà xin vào một bang chạy chạy. Lúc ấy mọi người cũng rất nhiệt tình, hướng dẫntừng câu từngcâu . Sau đó cái bang kia thay đổi bang chủ, thêm người càng ngày càng hỗn tạp, cả ngày cãi nhau suốt, Tô Bắc Bằng ngại phiền liền lui.
Bất quá, cách chạy thương vẫn còn nhớ rõ. Khi thời gian lương thực bạc, cậu đem tất cả tiền trong thương phiếu để mua món mắc nhất, sau đó nhảy lên bậc cửa nhảy ra khỏi thành. Bang này thương tuyến cũng tốt lắm, từ Chính Đông Võ Di, đến Chính Tây Thảo Nguyên, chạy đi rồi chạy về là full chuyến .( xa dã man mà bảo tốt >_